HOÀNG ĐÌNH - Trang 611

lời hứa. Giờ nếu ta đi tìm nàng, dù nàng ta không đưa điều kiện, ta cũng
không muốn thiếu nợ nàng ta. Nếu sư đệ trở về, nhất định phải để hắn
nhanh chóng hoàn thành lời hứa kia, chứ nếu để lâu, nhất định sẽ xảy ra sự
cố.

Vỏ sò không ngờ Diệp Thanh Tuyết có cách nhìn như vậy về Sơn Thần

núi Thúy Bình. Ấn tượng về Diệp Thanh Tuyết trong nó chợt thay đổi một
chút.

- Thế nhưng Hà Bá gia thành thần mới chưa được bao lâu, ngài ấy không

có bằng hữu, chỉ toàn là kẻ địch.

Vỏ sò nói.

- Không có bằng hữu sao? Ha ha, vậy ta là gì, ta là sư tỷ của hắn, hắn là

đệ tử của Thiên La môn ta.

Diệp Thanh Tuyết xoay người, bước ra khỏi miếu Hà Bá. Ánh chớp chợt

lóe, Diệp Thanh Tuyết đã biến mất.

* * *

Diệp Thanh Tuyết cũng không đi xa. Nàng xuất hiện lại trong thành Bá

Lăng. Đang là ban ngày, ánh chớp có sáng mấy cũng không đua tranh được
mặt trời. Dưới tàng liễu rủ bên cạnh một cây cầu đá, chợt có một tia chớp
lóe lên, đã có thêm một người đứng đó. Người này mặc bộ đồ trắng hơn cả
tuyết, điệu bộ bình tĩnh thong dong. Người đi trên phố cũng không có ai
chú ý tới nàng.

Phía trước cây liễu có một đạo sĩ già coi bói, chòm râu thưa thớt ngả màu

khô vàng, mắt nhắm hờ, bên cạnh lão dựng một cây cờ màu trắng, bên trên
viết hai hàng chữ to như rồng bay phượng múa: "Ngửa lên nhìn thần tiên
trên trời, cúi xuống xem u hồn địa phủ, muốn hỏi chuyện nhân gian, chỉ cần
ba lượng bạc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.