HOÀNG ĐÌNH - Trang 618

Diệp Thanh Tuyết mở mắt, đứng dậy, nói ra:

- Hắn là đệ tử núi Thiên La ta, là sư đệ duy nhất của ta, là kẻ được chính

tay ta đưa lên núi từ vũng máu trong trong một đêm đầy tuyết. Mạng của
hắn thuộc về ta, người khác sao có thể lấy đi được? Nếu đã muốn lấy, thì
phải hỏi qua xem sấm sét trên chín tầng trời có đồng ý hay không đã.

Nàng nói xong, bèn rút cái cái trâm gỗ tím trên đầu xuống, nói:

- Trên người ta không có vật ra hồn, chỉ có cái trâm gỗ này thôi. Lấy

trâm gỗ này làm tiền quẻ vậy.

Nói xong, nàng liền đi ra khỏi tòa thành. Thấy vậy, gã công tử cầm đầu

đám thanh niên vây quanh vội hô lên:

- Tiên tử, tiên tử…

Diệp Thanh Tuyết không thèm để ý tới, y bèn đưa tay với theo. Tay y

mới chạm chéo áo nàng, thì một tia chớp lóe lên, y ngã nhào ra đất, người
co rúm lại, một cánh tay cháy đen. Đám người còn lại kinh hãi nhìn lại
Diệp Thanh Tuyết, thì nàng đã sớm biến mất không còn chút dấu vết.

Lão đạo sĩ cau mày nhìn phương hướng Diệp Thanh Tuyết biến mất, tích

tắc sau, lão vội vàng móc ra một lá bùa bọc lấy cây trâm gỗ kia, rồi nhét
vào ống tay áo. Cái bộ dáng đạo đức chân tu lúc nãy đã biến đâu mất, lão
nhổ lá cờ cắm bên cạnh lên, đứng dậy đi qua cầu đá, rồi rẽ qua mấy con
đường, ra khỏi thành từ cửa phía Đông. Cả người lão lúc này như không có
trọng lượng, lướt sát mặt đất mà đi.

Lão đi được một quãng không xa lắm thì có một đạo nhân trung niên

cưỡi ngựa đuổi kịp. Khi đến gần mới thấy người này không phải cưỡi ngựa
thật, mà cưỡi một con ngựa bằng giấy. Y ngồi trên ngựa giấy nói với lão
đạo sĩ kia:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.