HOÀNG ĐÌNH - Trang 80

Hắn nhanh chóng nhặt lấy miếng ngọc xanh tượng trưng cho đệ tử Thiên

La môn và quyển sách lụa lên. Trong khoảnh khắc đang định nhét cả hai
thứ vào lòng thì hắn đột nhiên dừng động tác rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
một người đang đứng yên lặng trên đỉnh núi đối diện. Bởi vì chỗ Trần Cảnh
đang đứng là một mảnh đất trống nhỏ nên song phương đều có thể nhìn
thấy rõ nhau.

Người nọ mặc áo gấm màu đen, nhìn qua khoảng chừng hai mươi bảy

hai mươi tám tuổi, mắt hắn như đang cười, ý cười này không khiến cho
người đối diện có cảm giác ôn hòa mà lại cảm thấy sự kiêu ngạo. Phảng
phất có xem thường, lại phảng phất như muốn nói trong mắt ta, ngươi chỉ là
một trò hề.

Trong tu hành mặc dù có không ít phương pháp cảm nhận khí tức nhưng

rất khó xác định tu vi của người tu hành bởi vì mỗi người tu hành đều biết
thu liễm khí tức bản thân. Tuy nhiên cho dù thế nào thì vào lúc đối mặt chỉ
cần nhạy cảm là có thể nhận biết được thực lực đối phương, cảm giác
huyền hoặc sâu xa này khó có thể miêu tả, hơn nữa không phải ai cũng có.

Vào lúc này, Trần Cảnh đang có cảm giác đó, hắn cảm nhận được pháp

lực của đối phương nên xoay người luồn vào trong rừng sâu bỏ chạy.

Vì chui vào trong rừng sâu nên hắn không biết rằng người mặc cẩm bào

màu đen không chỉ có ánh mắt mà miệng cũng cười khẽ. Y nhìn Trần Cảnh
chui vào trong rừng, cũng không vội truy đuổi mà thì thào tự nói:

- Không ngờ thời buổi này còn có người luyện kiếm thuật, còn muốn một

kiếm phá vạn pháp sao? Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội thực hiện mộng
tưởng của bản thân rồi.

Y cười khẽ rồi phóng người lên trời lướt đi như chim, nhẹ nhàng đáp

xuống mảnh đất trống kia. Nhìn rừng cây rậm rạp, y hơi nhíu mày nhưng
vẫn vẫn theo dấu vết tiến vào trong rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.