HOÀNG ĐÌNH - Trang 851

Hư Linh không biết Trần Cảnh đang nói cái gì. Từ lúc trở lại nhân gian,

nàng đã không còn đột nhiên biết được những chuyện mình chưa từng biết,
chúng nó đã không đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng nữa. Nàng cũng
không biết thế giới giống như mộng ảo mà Trần Cảnh nói là gì, chỉ cảm
thấy nên nói chút gì đó để trấn an Trần Cảnh. Nghĩ một lúc, nàng vẫn
không tìm được từ thích hợp, mà lúc này Trần Cảnh lại lên tiếng:

- Ha ha, âm dương tuần hoàn, vạn vật tương sinh tương khắc, có nguyền

rủa như vậy thì nhất định cũng có cách giải. Hiện tại không giải được,
không có nghĩa là về sau giải không được, chỉ cần ta có thể sống sót, một
ngày nào đó sẽ có thể giải quyết.

Hư Linh nghe được tiếng cười, lại không thể nhìn ra ý cười trên khuôn

mặt hắn, nhưng giọng điệu của hắn quả thực đã buông lỏng, không còn
nặng nề như trước. Nàng đột nhiên cũng cảm thấy trong miếu Hà Bá không
còn bị đè nén nữa. Không đợi nàng mở miệng, Trần Cảnh đã nói thêm:

- Lại nói, từ khi ta thành Hà Bá Tú Xuân loan tới nay, chẳng kết giao nổi

bằng hữu, cừu địch lại tăng không ít. Có thể thể gọi là bằng hữu cũng chỉ
có mình cô, phải không?

Hai chữ cuối cùng hắn nói hiển nhiên là đang hỏi Hư Linh có xem hắn là

bằng hữu hay không. Trên đời này, có thật nhiều người vừa thấy mặt, nói
nói mấy câu, uống qua vài lần rượu đã xưng huynh gọi đệ, coi nhau là bằng
hữu. Bằng hữu kiểu như vậy, trong đời Trần Cảnh từng có, nhưng đã chết
rồi. Trong núi Thiên La không có, chỉ có một sư tỷ. Ở ngoài núi Thiên La,
trong lòng hắn có một Hư Linh, cho nên hắn mới có thể nói lời như vậy.

Hư Linh lại không trả lời, ngược lại hỏi:

- Thúy Bình nương nương không phải là bằng hữu của Hà Bá gia sao?

- Nàng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.