HOÀNG ĐÌNH - Trang 921

- Có khi nào còn đang ngủ trong miếu Sơn Thần hay không?

Có người khẽ mở miệng suy đoán.

- Không có, trong miếu Sơn Thần đã không còn ai.

Nhan Lạc Nương nhanh chóng phủ nhận, rồi nhìn khắp đoàn người một

vòng, xác nhận trừ thất sư huynh và vị ngũ sư hunh kia, tất cả mọi người
đang còn ở đây hết, mới nói tiếp:

- Chúng ta đi.

Từng người lặng lẽ không lên tiếng bước theo sau Nhan Lạc Nương, bộ

dạng như chó nhà có tang.

Một đường nhắm hướng Đông mà đi, Nhan Lạc Nương đi trước dẫn đầu.

Tuy bọn họ đều suy yếu, nhưng trên người có bùa chú tương tự Thần Hành
phù nên thân thể nhẹ nhàng như khói, lướt đi rất nhanh, chỉ một hồi là đã đi
được hơn mười dặm đường. Đột nhiên, có một người đi sau chợt bị đụng
nhẹ vào lưng một người đang đi trước. Người này giật mình định hỏi xem
chuyện gì mà dừng lại, thì đã nghe tiếng người phía trước hỏi:

- Thất sư huynh, là huynh sao?

Người này vội vàng ngó lên phía trước, chỉ thấy trước mặt là một bóng

lưng, nhưng bóng lưng kia vẫn mặc bộ quần áo mà thất sư huynh vẫn mặc.

Nhan Lạc Nương nâng đèn trong tay đuổi theo sau, còn mọi người cũng

theo sát sau nàng. Mới chạy một lúc nàng bèn ngừng lại, vì đã mất đi dấu
vết của thất sư huynh.

Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Nhan Lạc Nương. Nàng

không dám nói cho sư huynh sư tỷ biết mình đã nhìn thấy gì, chỉ đành áp
chế sợ hãi trong lòng, nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.