HOÀNG GIA TIỂU KIỀU PHI - Trang 1156

Có điều Tự Cẩm cực kỳ phối hợp, bảo làm gì thì làm cái đó khiến tất cả

mọi người không tốn nhiều công sức. Thậm chí đến nửa đêm, Tự Cẩm còn
được dìu đứng lên đi lại trong phòng. Trong nhà ngoài sân đèn đuốc sáng
trưng. Qua một cánh cửa sổ thì lúc sáng không nhìn thấy người nhưng vào
buổi tối dưới ánh đèn có mấy bóng người in trên cửa. Tự Cẩm chỉ nhìn thân
hình liền biết đó là ai.

Hoàng hậu nương nương đi vào mấy lần nên nàng biết rõ Tiêu Kỳ luôn

canh giữ bên ngoài. Vốn nhìn không thấy người thì cũng thôi. Giờ nhìn
thấy bóng người trên cửa sổ, đang đau gần chết mà Tự Cẩm lại cảm thấy
đặc biệt uất ức. Người cả ngày đau đớn cũng không có rớt một giọt lệ, lúc
ấy nhìn thấy hình ảnh kia lại nhịn không được rớt nước mắt.

Tự Cẩm vừa khóc thì các bà đỡ sợ hãi vô cùng, cho rằng nàng đau không

chịu nổi. Một đám người vây quanh Tự Cẩm, người nhét khăn vào miệng,
người nhét cái khăn vào tay. Vân Thường cũng luôn canh giữ bên cạnh, lúc
ấy cũng không dám nói gì, chỉ ở cạnh xoa bụng lau mặt cho nàng. Nàng
khát thì bưng nước cho uống, nàng đói thì đưa đồ ăn…

Tự Cẩm không rên rĩ, không la hét, sinh con sao, Quý phi người ta cũng

đã sinh, cũng có thể bình an khỏe mạnh. Nhất định nàng cũng có thể.

Dựa vào lòng tin vững chắc này, Tự Cẩm nhớ tới một truyện cười kiếp

trước, tuyệt đối không thể khiến nữ nhân khác ngủ với người đàn ông của
mình, ở nhà mình, đánh con mình. Quả nhiên ý tưởng đó bất cứ lúc nào đều
có lực lượng đặc biệt khích lệ lòng người. Tự Cẩm chỉ vừa nghĩ như thế thì
tự nhiên trong người có thêm sức mạnh khổng lồ.

"Mở rồi, mở rồi, dùng sức rặn, dùng sức rặn!"

Tự Cẩm chẳng quan tâm gì nữa, chỉ biết nghe bà đỡ nói như thế nào

nàng liền làm như thế đó, kêu dùng sức thì dùng sức, bảo thở thì thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.