HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 10

Thiếu Gia nhìn tôi không nói gì, biết tôi không đồng ý với cái nhìn của

hắn ta, nói: “Ai, anh đừng cười, đây là lời thực lòng của tôi, anh nhìn thời
cuộc này, sớm cũng đóng cửa mà muộn cũng đóng cửa, anh ngại gì mà
không kiếm một khoản rồi đóng cửa bỏ nghề luôn, cái nghề luận đồ cổ của
anh sớm muộn cũng chết đói, anh nên đổi nghề sớm thì hơn.

Luận điệu của Thiếu Gia càng lúc càng nghe không nổi, tôi khoát tay

nói: “Mẹ kiếp đừng có nói dóc, anh không phải người trong nghề, biết gì
mà ý kiến, tôi làm việc có nguyên tắc”

Thiếu gia a một tiếng, nói: “Nguyên tắc? Làm đồ cổ còn có nguyên tắc

cái mẹ gì, thua là nghèo, chẳng có cách nào đâu.”

Thiếu gia chế giễu tôi cũng là bình thường thôi, người ta thường nói

“Loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ” (thời loạn thì cần vàng bạc, thời
hưng thịnh cần đồ cổ), đầu năm nay những thương nhân làm đồ cổ, kém cỏi
nhất cũng kiếm được vạn tiền, nhưng mà tôi thì toàn thân sạch sẽ, trên
người không dư được nửa lượng, được đồng nào tiêu sạch đồng đó, cơ thể
cũng không phải là khỏe mạnh gì. Tình trạng này cũng là do nguyên tắc của
tôi mà ra. Tôi mua hàng tại sạp vỉa hè, chỉ cần đồ tốt tôi không trả giá, tôi
cũng không bán đồ giả, nên tiền lời lãi cũng chẳng được là bao.

Nhắc đến trong lòng đau khổ, nghĩ lại vụ làm ăn đồ đồng xanh kia

không khỏi bứt rứt.

Đang nói bỗng nhiên có một người từ cửa đi vào, Thiếu Gia thấy

khách đương nhiên là mở mồm định mời mọc, liền đứng dậy hỏi: “Ông
chủ, ăn chút gì?”

Thiếu gia thấy khách gọi ít đồ cũng không thèm qua chào hỏi, đi vào

nhà bếp dặn dò rồi lại đi ra tiếp tục chuyện phiếm với tôi. Tôi liền hạ giọng
chỉ chỉ đầu đũa vào người nọ, hỏi: “Người này là người ở đâu, anh nghe ra
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.