HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 130

liền lên cơn thần kinh, đột nhiên đuổi tôi ra, không cho tôi đụng, nói cái gì
là có vấn đề nhạy cảm. Anh nói thử xem tôi đã làm cái nghề này hai mươi
mấy năm rồi lần đầu tiên mới gặp chuyện chỉ được làm một nửa thế này, bị
người ta nói nhạy cảm rồi đuổi ra ngoài, thật là, ai, lão đầu tử kia đã chết,
tôi cũng không nên nói xấu người ta, có điều quả thực trong truyện này lẽ
ra lão không nên cư xử như vậy" .

Tôi nhìn Thiếu Gia, trong lòng kinh ngạc, thì ra lại còn có chuyện này

nữa, trước giờ chúng tôi chưa từng nghĩ tới. Vì sao lúc đó lão Trần lại kêu
lão Biện đi ra? Cái nhạy cảm kia là cái gì? Xem ra nội dung minh văn trên
mặt quan tài chính là mấu chốt của mọi vấn đề.

Thiếu Gia vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Cũng tại anh hiền lành

quá, anh không biết cãi lại sao?"

Lão biện cười ha hả, nói: "Bảo tôi rửa cát cõng đồ tôi làm ngon ơ, chứ

bảo tôi cãi lý với mấy lão giáo sư đó tôi làm không được nha."

Tôi nghĩ ngợi một chút, lão Biện này mới nhìn qua cũng có thể nhận

ra là người có trình độ văn hóa không cao, muốn hắn chịu khổ, muốn hắn
lao động không thành vấn đề, muốn hắn động não cãi lý, nói chữ đổi cả
mạng hắn cũng chẳng làm được.

Chúng tôi lại nói chuyện thêm một hồi nữa, lão Biện càng uống say

càng dốc bầu tâm sự, chúng tôi cũng cao hứng bồi tiếp, chuyện để ý xem
qua đêm hắn có chết không kia liền quên khuấy đi mất, đến khi hết rượu
Thiếu Gia liền chào hỏi cáo từ.

Lão Biện tiễn chúng tôi ra cửa phòng, hẹn hôm khác lại uống tiếp, tôi

cũng cảm thấy buồn cười, mới lần đầu gặp mặt, qua một hồi chén chú chén
anh đã thành tri kỷ, cho nên mới có câu gì đó là rượu thịt xây tình bạn. . .
Lúc này đã quá nửa đêm, tôi ôm bọc quần áo, nói với Thiếu Gia: "Mất toi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.