HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 200

Lại bước thêm ba mấy bước, tiếng động kia bỗng nhiên lại phát ra,

mặc dù nhỏ nhưng tôi có thể chắc chắn rằng nó tồn tại, lách cách, lách
cách, thật giống như thứ gì bị trói bằng xích sắt đang dãy dụa.

Tôi nhớ lại lời nha đầu kia nói, nhìn thấy những thứ kia toàn thân bị

trói bằng dây xích, nhất thời lông tóc dựng đứng cả lên, khắp người túa mồ
hôi lạnh, cẩn thận phán đoán phương hướng, phát hiện tiếng động truyền
đến từ bên trái, thò đầu qua nhìn thử, trên vách đầm bên kia có một khe nứt,
bên ngoài phủ kín dây leo và thực vật, vừa rồi chúng tôi mới bò qua nhưng
không để ý.

Thiếu Gia đang ở chỗ đó hướng phía tôi gọi lớn, hỏi tôi sao lại không

đi tiếp, trong lòng tôi đang tò mò về loại tiếng động này, nó giống như tiếng
vật gì còn sống bị dây sắt trói buộc, đang vùng vẫy muốn thoát ra. Tôi làm
dấu tay với bọn họ, nói muốn dừng lại một chút, sau đó một mình đi lại gần
khe hở kia.

Trong khe hở có gió lùa ra, có thể là có động thông với trên núi, lúc tôi

đến gần, cái âm thanh lách cách, lách cách đó càng lúc càng vang lớn hơn,
khiến tôi căng thẳng, giữa lúc âm thanh hỗn loạn này, đầu óc tôi dường như
trống rỗng, chỉ còn lại tiếng xích sắt va chạm vào nhau.

Bò vào khe hở, thấy bên trong rất sâu, tôi đạp một chân vào, bên ngoài

Thiếu Gia đang lớn tiếng gọi, tôi nhủ thầm trong lòng anh vội cái khỉ gì
chứ, rồi không thèm để tâm đến gã nữa, dò dẫm đi vào.

Trong khe hở ngổn ngang cây mây và dây leo thực vật, trùm kín hai

bên khe hở, tôi đi được mấy bước, ánh sáng càng lúc càng tối, tôi giơ đèn
pin chiếu vào từng chút từng chút một.

Từ chỗ rất sâu bên trong khe hở hình như có thứ gì đó, dáng vẻ lại

giống như một người đứng dựa vào đó. Bên trong tựa hồ còn có tiếng nước
chảy, có điều không nghe được tiếng xích sắt đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.