HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 35

Người nọ ngồi xổm quay mặt vào trong góc tường, dáng vẻ đầy quỷ

dị, vì chỗ đó vừa đúng là góc tối, một bên ti vi, một bên là hộc tủ, tôi căn
bản không thể nhìn rõ. Thực ra lá gan của tôi vốn không được lớn lắm, lúc
này thấy trong phòng tối đen thui lại có nhiều hơn một người, toàn thân tôi
bắt đầu run rẩy, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu đó là mình bị hoa
mắt, có điều cẩn thận nhìn kỹ lại, không sai, thực sự là có người, động não
một chút, thôi rồi, là quỷ.

Chỗ đó là chỗ tôi để mấy món đồ đồng thau nhỏ mua được hôm qua,

ngẫm lại một chút tôi liển nổi da gà, chẳng lẽ minh khí (đồ chôn theo người
chết) có tà?

Nhất thời tôi không dám cử động, con quỷ kia cũng không động đậy

gì, chỉ cứng đờ ngồi đó như tượng, tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang không
ngừng tuôn ra ngoài.

Một lát sau, tôi dần dần bình tĩnh trở lại, thử cử động một chút để

thăm dò, con quỷ kia vẫn không có phản ứng, trong lòng liền khó chịu,
không phải là quỷ đần đó chứ?

Trời càng lúc càng sáng hơn, mọi vật bên đó cũng dần dần sáng rõ, tôi

lấy hết can đảm đến gần nhìn thử, nhất thời phát hiện ra quần áo con quỷ
này trông vô cùng quen mắt.

Đầu óc tôi khẽ rung động, liền nghĩ ra, y phục này không phải là đồ

Vương Toàn Thắng mặc trên người ngày hôm qua sao, nhìn kỹ lại người
đang ngồi xổm ở đó, mẹ kiếp chính là lão đầu tử kia.

Không phải hôm qua mình đã tiễn Vương Toàn Thắng về quê rồi sao?

Tại sao nửa đêm gã lại ở trong phòng mình? Tôi vô cùng khó chịu quay đầu
nhìn lại, phát hiện cửa sổ phòng mình đang mở, chẳng lẽ gã bò vào từ cửa
sổ. Có thể không đây, phòng của mình ở tầng sáu, lão đầu tử này có khinh
công đạp tuyết vô ngân trong truyền thuyết sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.