HOÀNG HÀ QUỶ QUAN - Trang 37

gã ra, nhìn thẳng vào mắt. Mới vạch hai cái tôi liền hít một hơi khí lạnh,
hoảng hồn buông tay, lui liền mấy bước.

Chỉ thấy trên khuôn mặt bị đám tóc bạc bờm xơm che phủ kia, hai con

mắt của lão đầu tử vẩn đục cố rướn lên, con ngươi đã dãn ra. Điều khiến
cho người ta phải rợn gáy và không thể hiểu nối đó là khóe miệng của gã
đang khẽ nhếch lên, biểu cảm kia, là đang cười gằn.

Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, chuyện gì đang xảy ra đây, lão đầu

kia đang yên đang lành tại sao lại đến chết ở trong phòng của tôi? Chẳng lẽ
nửa đêm hắn đến chỗ tôi trộm đồ, đang trộm dở thì bệnh tim phát tác, hoặc
là trúng gió mà chết? Vậy thì tại sao lại có vẻ mặt này?

Gã đã thấy cái gì mà phải lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy – trong phòng

chỉ có mình thôi, chẳng lẽ hắn thấy mình, hoảng sợ quá mà chết?

Tôi trông khó coi đến vậy sao?

Lúc đó tôi định đi ra ngoài đế nhờ người báo cảnh sát, nhưng suy nghĩ

một chút lại thấy không ổn, lão đầu này chết trong phòng tôi, chuyện quá
kỳ lạ, chút nữa Lôi Tử tới, tôi biết nói làm sao với hắn?

Tôi không thể nói thật là ngày hôm qua tôi mới mua đồ của hắn, thật

ra là đã thu mua tang vật trộm cắp, nói ra ăn cơm tù như chơi, có điều nếu
tôi không nói ra thì chuyện sẽ càng phiền toái hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.