HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 220

- Tôi thề với ông.
- Tôi nhờ ai gửi thuốc đến cho ông được?
- Người nào mà ông muốn.
- Nhưng người tôi sai đi thì…
- Sao?
- Làm thế nào mà y đến được tận chỗ ông.
- Tôi đã lường trước rồi. Ông ta sẽ nói ông ta là người của ông René bán
hương phẩm.
- Cái gã người xứ Florence ở trên cầu Saint-Michel ấy à?
- Chính ông ta. Ông ta được phép vào Louvre bất cứ giờ nào, bất kể đêm
ngày.
Người đàn ông mỉm cười nói:
- Quả thật Thái hậu trả công ông ta thế còn quá ít đấy. Được rồi, sẽ có
người do thầy René bán hương phẩm gửi đến. Tôi đã quyền mạo danh y
một lần, đã nhiều lần y hành nghề của tôi mà không có giấy phép.
- Thế nào - De Mole hỏi - Vậy tôi chờ ông chứ?
- Cứ chờ tôi.
- Còn về thù lao thì…
- Ồ, tôi sẽ được thanh toán với chính vị quý tộc đây khi ông ta bình phục.
- Xin ông cứ yên lòng. Tôi tin rằng ông ấy có khả năng để thưởng công ông
hậu hĩ.
- Tôi cũng tin như thế - Ông ta nói thêm với nụ cười kỳ dị - Nhưng vì
những người có việc với tôi không có thói quen nhớ ơn nên tôi cũng sẽ
không lấy làm lạ nếu như khi bình phục ông ta lại quên mất hay đúng hơn
là chẳng đoái hoài gì đến tôi nữa.
- Được! Được! - Đến lượt De Mole vừa nói vừa mỉm cười - Nếu vậy đã có
tôi ở đó để nhắc nhở ông ta.
- Thôi được! Trong hai giờ nữa ông sẽ có thuốc.
- Tạm biệt ông.
- Ông bảo gì cơ?
- Tạm biệt ông.
Người đàn ông mỉm cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.