HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 517

cứu kỹ càng, những hoàng thân trong gia đình mình, tất cả những cảm giác
đó đều lộ rõ ra với ông khiến cho trái tim quận công cứ như một quyển
sách để ngỏ.
Nhà vua để mặc quận công sững sờ câm lặng bải hoải hồi lâu rồi nói với
giọng cương quyết đầy hằn học:
- Hoàng đệ, ta đã nói với anh về quyết định của ta rồi. Và quyết định đó là
không thể thay đổi: anh sẽ ra đi.
D Alençon phác một cử chỉ, Charles tỏ vẻ không nhận thấy điều đó và nói
tiếp:
- Ta muốn rằng xứ Navarre phải tự hào vì có được em trai vua Pháp làm
vua. Vàng, quyền lực, vinh dự, anh sẽ không thiếu thứ gì xứng với dòng dõi
của anh, giống như anh Henri của anh. - Ông mỉm cười thêm - Và cũng như
hắn, anh sẽ cảm tạ ta từ nơi xa xôi. Nhưng không hề gì, những lời cầu phúc
thì đâu có kể chi tới xa hay gần.
- Thưa bệ hạ…
- Thôi nhận đi, hay đúng hơn là hãy cam chịu đi. Khi nào thành vua rồi,
người ta khắc kiếm cho anh một bà vợ xứng với một hoàng tử Pháp. Biết
đâu đấy, có khi bà ta lại đem theo của hồi môn về cho anh một ngai vàng
nữa cũng nên.
- Nhưng bệ hạ quên mất ông bạn quý Henri của Người.
- Henri ấy hả? Nhưng ta bảo anh là hắn không thèm cái ngai vàng Navarre
kia mà! Ta đã bảo với anh là hắn nhường lại cho anh. Henri là một người
vui tính chứ không phải như cái thứ mặt nhợt nhà anh. Hắn ưng cười đùa
thoải mái chứ không khô héo quắt queo đi như chúng ta dưới những vòng
vương miện.
D Alençon thở dài và hỏi:
- Vậy là bệ hạ truyền cho tôi phải lo tới việc…
- Không, không, đừng có lo gì hết François, chính ta sẽ liệu tất cả. Cứ tin
cậy ở ta như ở một người anh tốt. Còn bây giờ mọi việc đã được thoả thuận
xong rồi thì đi đi. Muốn kể hay không kể cũng được chuyện này với các
bạn của anh: ta muốn tiến hành các biện pháp để cho việc này sớm thành
công khai. Đi đi, François.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.