HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 521

- Tốt lắm - Catherine đáp - Được lắm, hẳn phải có quyển sách ấy.
- Nhưng thưa lệnh bà, tôi đã tìm mà không có.
- Ta sẽ tìm được… và anh sẽ trao sách cho hắn như thể sách đó là của anh.
- Thế thì sẽ đi đến đâu?
- D Alençon, anh có tin ta không?
- Thưa mẹ, có.
- Anh có vui lòng tuân lời ta một cách mù quáng trong những việc liên
quan tới Henri không? Vì dù anh có nói gì thì nói, anh đâu có yêu quý hắn?
D Alençon mỉm cười.
- Còn ta, ta ghét hắn - Catherine tiếp.
- Thưa vâng, tôi sẽ tuân lời.
- Ngày mai, anh hãy đến đây lấy quyển sách, ta sẽ trao cho anh, anh đem nó
cho Henri… và…
- Và sao ạ?
- Hãy để cho Chúa, số mệnh hoặc sự tình cờ làm nốt phần việc còn lại.
François hiểu mẹ mình khá rõ nên biết rằng thói thường bà chẳng để cho
Chúa, số mệnh hay sự tình cờ lo tới những việc thân hữu hay hằn thù của
bà. Nhưng ông giữ gìn không nói năng thêm điều gì và cúi chào như một kẻ
đã chấp nhận nhiệm vụ người ta giao phó, ông lui về.
"Bà ấy định làm gì thế nhỉ? - Viên quận công trẻ tuổi vừa trèo cầu thang
vừa tự nhủ - Mình chẳng hiểu gì hết. Nhưng trong việc này chỉ có mỗi một
điều rõ ràng là bà ta hành động chống lại một kẻ thù chung. Thôi cứ để bà
ta làm".
***
Trong khi đó, qua trung gian là De Mole, Marguerite nhận được một bức
thư của de Mouy. Vì về mặt chính trị, cả hai vợ chồng đều không có điều gì
bí mật với nhau nên nàng bóc dấu niêm phong ra và đọc thư.
Chắc bức thư đó đối với nàng có vẻ quan trọng, nên ngay lúc đó tranh thủ
bóng tối bắt đầu đổ xuống dài theo các tường thành Louvre, nàng lần theo
lối đi bí mật, trèo lên cầu thang xoay và sau khi chú ý nhìn quanh nàng lướt
nhanh như một bóng ma lẩn vào tiền phòng của vua Navarre. Từ khi
Orthon mất tích, chẳng còn ai gác giữ tiền phòng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.