HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 539

- Ái chà! Henriot! - Charles bình phẩm - Anh cưỡi ngựa săn hoẵng. Nhưng
anh biết là hôm nay chúng ta săn bằng chim kia mà.
Rồi không chờ câu trả lời, ông tiếp:
- Đi thôi các ông, đi thôi. Ta phải tới chỗ săn vào chín giờ. - Nhà vua cau
mày nói với giọng gần như đe doạ.
Qua một cửa sổ ở Louvre, Catherine quan sát toàn cảnh đó. Khuôn mặt
xanh xao che mạng của bà ló ra sau một tấm rèm còn toàn thân vận đồ đen
vẫn còn ẩn trong tranh tối tranh sáng.
Theo lệnh Charles, cả đám người trang phục óng ánh mạ vàng, đầy những
đồ thêu ren sực nức hương thơm dẫn dài ra để đi qua cửa ghi-sê của Louvre
với nhà vua đi đầu. Đoàn người đổ ra như một dòng thác trên đường Saint-
Germain giữa những tiếng tung hô của quần chúng hướng về nhà vua trẻ
tuổi và trầm tư đang cưỡi trên con ngựa trắng hơn tuyết.
- Đức vua bảo gì với bệ hạ vậy? – Marguerite hỏi Henri.
- Người khen con ngựa của tôi hay.
- Chỉ có thế thôi ư?
- Có thế thôi.
- Vậy chắc ông ta biết điều gì đây.
- Tôi e rằng thế.
- Chúng ta phải cẩn thận.
Gương mặt Henri rạng rỡ lên với một nụ cười tinh tế theo thói quen nụ cười
đó, nhất là đối với Marguerite, có nghĩa là: "Xin cứ yên tâm, bạn thân
mến".
Còn về phần Catherine, đoàn người vừa rời sân Louvre là bà buông tấm
màn che xuống.
Nhưng bà đã không bỏ qua một điều: vẻ xanh xao của Henri những cơn
giật mình bứt rứt của ông, và cuộc mạn đàm thì thầm của ông với
Marguerite.
Henri nom xanh xao vì ông không có máu lạnh. Trong những tình huống
mà mạng sống của ông bị bấp bênh, máu ông đáng lẽ dồn lên óc như thói
thường thì lại đổ dồn về tim. Ông giật mình bứt rứt vì thái độ của Charles
khi đón ông quá khác với thái độ thường ngày khiến ông xúc động mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.