HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 629

Cả hai người bạn đều nghe rõ, người thì nghe được những lời khen, kẻ thì
nghe được những tiếng chửi rủa tiễn chân họ đi trong chuyến diễn hành
tang tóc. Trong khi De Mole siết chặt tay bạn, một nụ cười khinh bỉ tuyệt
vời nở trên gương mặt anh chàng Piémontais. Từ trên chiếc xe thùng nhơ
nhớp chàng nhìn xuống đám đông trì độn như thể nhìn từ một chiếc xe khải
hoàn.
Sự bất hạnh đã hoàn thành công việc thiên thần của nó, nó đã làm cho
gương mặt Coconnas trở nên cao quý cũng như cái chết sắp làm chàng trở
thành bất tử.
- Bạn ơi, chúng ta đã sắp tới chưa? - De Mole hỏi - Mình không chịu được
nữa, có lẽ mình sắp ngất mất.
- Đợi tí đã De Mole, chúng ta sắp đi qua phố Tizon và phố Cloche Percée,
cậu nhìn một tí mà xem.
- Ôi đỡ mình dậy với để mình được nhìn lần nữa ngôi nhà đầy hạnh phúc
đó.
Coconnas vươn tay ra chạm vào vai người đao phủ, y đang ngồi phía trước
thùng xe điều khiển ngựa.
- Thầy cả - Chàng nói - Dừng lại trước phố Tizon giúp tôi một lát.
Caboche gật đầu ra hiệu đồng ý và tới trước phố Tizon dừng lại.
De Mole được Coconnas đỡ, cố gắng nhỏm người dậy. Chàng nhìn với đôi
mắt mờ lệ cái ngôi nhà bé nhỏ câm lặng đóng kín như một nấm mồ. Một
tiếng thở dài làm ngực chàng phập phồng, chàng khẽ thì thầm:
- Vĩnh biệt nhé tuổi trẻ, tình yêu và cuộc sống!
Và chàng lại để gục đầu xuống ngực.
- Cậu can đảm lên chứ - Coconnas khuyên - Có khi chúng mình lại có được
những cái đó ở trên kia cũng nên.
- Cậu tưởng thế à? - De Mole lẩm bẩm.
- Mình tin thế vì ông cha cố đã bảo mình thế, và nhất là mình mong như
thế. Nhưng đừng có ngất, ông bạn ơi, cái bọn khốn kiếp đang nhìn sẽ cười
chúng mình mất.
Caboche nghe thấy những lời này. Một tay y quất ngựa, tay kia y dúi cho
Coconnas mà không để người khác nhìn thấy một miếng bọt biển nhỏ tẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.