HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 79

mối suy tư của mình.
Thấy chỉ còn mình và con gái, đã hai ba lần Catherine mở miệng định nói,
nhưng mỗi lần như thế một ý nghĩ tối tăm đã nhấn chìm những lời bà chực
nói vào sâu tận đáy lòng bà. Giữa lúc đó rèm cứa vén lên và Henri de
Navarre xuất hiện.
Con chó săn cái đang ngủ trên ngai vàng vọt dậy chạy đến đón ông.
- Con còn ở đây ư? - Catherine vừa nói vừa giật mình - Tối nay con ăn tối ở
Louvre ư?
- Không, thưa lệnh bà - Henri đáp - Tối nay tôi dạo phố cùng với các ông d
Alençon và Condé. Tôi cứ tưởng là sẽ được gặp họ hầu chuyện bà đấy ạ.
Catherine mỉm cười nói:
- Cứ đi đi, các ông cứ đi đi! Đàn ông thực là sung sướng được dạo chơi như
vậy… Có phải thế không con gái ta?
- Quả vậy - Marguerite trả lời - Tự do quả là một điều tuyệt diệu.
- Thưa bà, phải chăng điều đó có nghĩa là tôi ràng buộc tự do của bà - Henri
vừa nói vừa nghiêng người trước vợ.
- Không, thưa ông, không phải là tôi than phiền về mình mà là về hoàn
cảnh của phụ nữ nói chung.
- Có lẽ con đi gặp ông đô đốc chăng, Henri? - Catherine hỏi.
- Vâng, có lẽ ạ.
- Đi đi, con nêu gương tốt đấy. Ngày mai con sẽ cho ta biết tin về ông ấy
với nhé.
- Thưa lệnh bà, tôi sẽ đến thăm ông ta vì lệnh bà tán thành cuộc viếng thăm
đó.
- Ta ư? - Catherine nói - Ta chẳng tán thưởng gì cả… nhưng ai đến đấy?
Cho lui, cho lui đi…
Henri tiến một bước về phía cửa để thi hành lệnh của Catherine, nhưng
cùng lúc đó rèm cửa được nâng lên và phu nhân de Sauve thò mái đầu vàng
óng vào:
- Tâu lệnh bà, đó là ông René bán đồ mỹ phẩm, người mà lệnh bà đã cho
đòi đã có mặt ạ.
Catherine liếc nhanh như chớp về phía Henri de Navarre.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.