“Nói đi, có cao kiến gì không?” Lâm Mộc Sâm tháo găng tay ra, lạnh
nhạt bảo.
Lưu Nghiễn mở lời: “Trước tiên, mỗi người sẽ chia sẻ những gì mình đã
gặp phải, đầu tiên là sư tỷ.”
Phương Tiểu Lôi bắt đầu kể, đại thể cũng na ná như những gì mà đám
người Tạ Phong Hoa đã trải qua, đến lượt Trương Dân, anh thuật lại chi tiết
những chuyện mình đã gặp dọc đường, bao gồm cả chuyện anh và Quyết
Minh bị cắn, chỉ riêng việc Quyết Minh bị thương là lờ đi nội tình.
Ánh lửa bập bùng hắt lên mặt Lưu Nghiễn, cậu hỏi: “Vắc xin có tác dụng
sao?”
Phương Tiểu Lôi ngẫm nghĩ một lát, nói: “Khi các anh bị truyền nhiễm,
có lẽ virus mới là ở dạng đầu, vì cơ địa khác biệt nên đề kháng được.”
Trương Dân khẽ gật đầu, cô lại nói: “Nhưng bây giờ qua đột biến, virus
đã biến thể sang dạng thứ hai, tuyệt đối không thể nghĩ rằng số mình hên
mà đi thử lần nữa.”
Lâm Mộc Sâm đột nhiên lên tiếng: “Nếu lấy ít máu từ người cậu ta…”
Lưu Nghiễn cắt lời: “Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó.”
Lâm Mộc Sâm lạnh nhạt hỏi: “Sao lại không? Có thể chỉ cần một
chút…”
Bỗng chốc trong lòng mọi người dậy lên một suy nghĩ vô cùng kinh
khủng, một lúc lâu sau Trương Dân mới cười vẻ khó xử, giải thích: “Nếu
truyền máu có thể cứu được người thì tôi chẳng tiếc gì tí máu ấy đâu, có
điều trong người anh không có kháng nguyên, nhóm máu của chúng ta có
lẽ cũng không giống nhau, cái này phải nói thế nào nhỉ…”
Phương Tiểu Lôi tiếp lời: “Nói một cách rõ ràng thì anh ấy không thể
làm được, cho dù có truyền toàn bộ máu của anh ấy cho anh, anh cũng chỉ
có được khả năng miễn dịch trong một vài ngày ngắn ngủi thôi. Cái này
trong sinh vật học gọi là miễn dịch thụ động. Dựa vào tình hình dịch bệnh
bùng nổ trước mắt, đây chính là một cuộc chiến trường kỳ dai dẳng gần
như không có hồi kết, không thể trông chờ vào mấy ống huyết thanh là có
thể giải quyết được đâu. Nếu muốn sống sót phải có vắc xin, anh Lâm ạ.”