HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 117

“Khác nhau chỗ nào.” Lâm Mộc Sâm lạnh lùng hỏi.
“Huyết thanh được dùng cho miễn dịch thụ động trong thời gian ngắn, để

chống lại độc tố của vi khuẩn, thời gian miễn dịch rất ngắn, hơn nữa chưa
chắc đã có tác dụng. Còn vắc xin phòng bệnh là đem virus tiêm vào người
anh, giúp anh có khả năng miễn dịch vĩnh viễn. Không biết cơ thể Trương
Dân có hình thành kháng thể hay không, nhưng tôi cho là không.” Phương
Tiểu Lôi đặc biệt nhấn mạnh thêm: “Chỉ cần có điều kiện, tôi sẽ làm thí
nghiệm.”

Trương Dân nói: “Nếu có cơ hội, tôi cũng bằng lòng thử…”
Còn chưa kịp dứt lời thì Lưu Nghiễn đã dùng ánh mắt ra hiệu, Trương

Dân không nói gì nữa.

Lâm Mộc Sâm chỉ “ừm” một tiếng.
Phương Tiểu Lôi lạnh lùng nói: “Vấn đề này không cần thảo luận nữa.

Trương Dân, anh tuyệt đối không được lao ra ngoài để thây ma cào thử đâu
đấy, biết chưa?”

Trương Dân đáp: “Tôi hiểu.”
“Kể tiếp về đại ca của anh đi.” Mông Phong lái sang chuyện khác: “Anh

ấy còn nói gì nữa không?”

Trương Dân: “Khi đối phó với lũ thây ma, có thể bẻ gãy đốt sống cổ của

chúng.” Vừa nói vừa giơ hai tay lên, ra vẻ như đang ôm lấy một cái đầu,
làm một động tác bẻ vặn: “Cũng giống như đối phó với người thường vậy.”

Lâm Mộc Sâm trầm ngâm gật đầu như còn đang suy nghĩ điều gì,

Phương Tiểu Lôi bỗng nói: “Tiểu Khôn có bảo chị, sư huynh của cậu cùng
với sinh viên đã đi tránh nạn tại trạm đóng quân số hai của quân khu Hoa
Nam, có thể liên lạc được không?”

Lưu Nghiễn đáp: “Không được chị ạ, cái này để sau hãy nghĩ cách, đi

theo quân đội thì chắc là an toàn thôi.”

“Tôi thấy…” Tạ Phong Hoa nói: “Vấn đề mấu chốt hiện tại là: Mục tiêu

lâu dài của các anh là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.