Trương Dân móc trong bao ra một băng đạn tròn thay vào, đáp: “Hai
mươi viên.”
Mông Phong: “Lưu Nghiễn, chỗ này không còn chuyện của em nữa, chú
ý theo dõi nơi khác đi.”
Trên sườn núi cao, chỗ Lưu Nghiễn đóng quân.
Lưu Nghiễn quay đầu kiểm tra những màn hình khác, đuôi mắt quét qua
Quyết Minh, cậu bé đang cúi đầu ngắm ví tiền của mình.
“Đó là cái gì thế?” Lưu Nghiễn hỏi.
“Ảnh.” Quyết Minh đáp, không thèm ngẩng đầu lên.
Lưu Nghiễn: “Là ảnh của ba em à?”
Quyết Minh chìa cho Lưu Nghiễn nhìn một cái, trong ảnh là một chàng
trai quê mộc mạc, da ngăm đen, vừa cao lại vừa gầy, đang đứng trong tiệm
chụp ảnh, phông nền đằng sau là bầu trời và mặt biển hòa quyện một màu
nhàm chán.
Lưu Nghiễn: “…”
Quyết Minh: “Nhìn quê nhỉ?”
Lưu Nghiễn: “Đây là tự em nói đấy nhé… anh không có nói gì đâu đấy.”
Quyết Minh: “Vừa quê vừa đẹp trai. Nhìn quê một cục, là ba em tự nói
thế đấy.”
Lưu Nghiễn muốn cười lăn ra: “Anh ấy chắc chắn là muốn phi tang tấm
ảnh này lắm đấy.”
“Ừm.” Quyết Minh gật đầu, giấu tấm ảnh đi: “Lúc đó ba còn chưa biết
em.”
Lưu Nghiễn mỉm cười bó tay, hoàn toàn không thể nhận ra Trương Dân
bây giờ và cậu học trò quê mùa trong ảnh là cùng một người. Nhiều khả
năng là chụp ở quê trước khi đi lính.
Lưu Nghiễn bấm vào điều khiển của camera khiến nó xoay tròn, Quyết
Minh nhìn lên màn hình nói: “Mắc kẹt rồi.”
Lưu Nghiễn đáp: “Đúng thế, cái tên ngốc Mông Phong ấy, có cố định cái
góc cũng không ra hồn.”