HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 170

Lưu Nghiễn mỉa mai đáp trả: “Phải đó, sao anh đần vậy chứ? Đến tận

bây giờ vẫn là gỗ mục không thể đẽo, rõ ràng học hành là chuyện của chính
anh, mà em còn phải dùng…”

“Dùng cái gì làm phần thưởng nào?”
“Anh đủ rồi đấy nhé, còn nói nữa là em điên lên thật đấy!”
Mông Phong không thèm cởi quần, cứ để nguyên như vậy nằm đè lên

chăn, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao và dải ngân hà lấp lánh ngoài cửa
sổ, rồi lại mở miệng: “Em giảng toán cho anh lúc nào cũng mất bình tĩnh,
anh còn nhớ rõ lúc em giảng đến sin và cos…”

Lưu Nghiễn đáp: “Em đã bình tĩnh lắm rồi đấy, bạn hiền ạ.”
Mông Phong tức giận gào lên: “Nhưng rõ ràng là em giảng sai! Cái đề đó

chính em cũng không biết giải!”

“Rốt cuộc là anh muốn nói gì nào?”
“Giờ thì biết sự lợi hại của anh chưa? Anh học hành không ra gì, nhưng

nếu không có anh thì…”

“À há, thì ra đây mới là mục đích chính của buổi nói chuyện hôm nay,

anh muốn nghe cái gì đây? Hay là để em bày tỏ sự ngưỡng mộ với anh
nhé?”

“Em luôn mạnh mẽ như vậy, lúc nào anh cũng bị em bắt nạt, em không

thể dịu dàng một chút được à? Giống như Tiểu Minh phòng bên ấy? Anh
làm nhiều chuyện đến thế, chẳng lẽ không đáng để em ngưỡng mộ hay
sao?”

Lưu Nghiễn chân thành mà rằng: “Em thực sự ngưỡng mộ anh sát đất

luôn.”

Mông Phong cười nhạt: “Anh bảo vệ em bao lâu nay, vậy mà một câu

cảm ơn em cũng chẳng thèm nói, nếu không có anh thì em sớm đã tiêu đời
rồi.”

“Ồ, cảm ơn nhé.”
“Em xem, cả lúc cảm ơn mà cũng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.