HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 177

Thím Vu lau tay lên tạp dề, cũng không hề khách sáo, vươn vai một cái

rồi ra ngoài tản bộ.

Nồi màn thầu hấp trong bếp sôi lên ục ục không ngừng bốc hơi, Trương

Dân xách cái ghế ngồi xuống phía sau Quyết Minh, ôm hờ cậu bé trong
lòng, âu yếm vuốt ve, vừa dụi vừa hôn, hai tay vẫn gọt khoai tây. Quyết
Minh nghiêng người gối lên trước ngực Trương Dân, có vẻ rất dễ chịu, lim
dim thiếp đi.

Mông Phong ngồi trên bờ tường bao của sân thượng ký túc, trước mặt

chống một cây súng bắn tỉa, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bờ bên kia con
sông, vừa nhai đậu nành rang vừa ngẫm nghĩ.

Lưu Nghiễn dựa lưng vào tường, ngồi dưới đất, hỏi: “Phải giải quyết vấn

đề lực phản xung7 cho súng luyện tập thế nào đây? Cái lò xo này em lắp
mãi không vào.”

7 Lực dội ngược lại của súng khi bắn đạn ra.
Mông Phong: “Không phải cái gì em cũng biết sao? Chàng sinh viên

xuất sắc?”

Lưu Nghiễn: “Xin chân thành thỉnh giáo anh ạ, Trung sĩ Mông Phong.”
Mông Phong thuận tay đón lấy cây súng, chẳng thèm xem xét gì, xoay

xoay vỗ vỗ một lúc, miệng hỏi: “Đã nói với Lâm Mộc Sâm chưa?”

Lưu Nghiễn và Mông Phong đã có nhiều năm ăn ý, chỉ cần nói nửa câu

trên là hiểu ngay nửa câu dưới, cậu lười nhác đáp: “Nói rồi, gã cũng từ bỏ
hy vọng được rồi.”

Mông Phong khịt mũi nói: “Chỉ tội Trương Dân, vài ngày nữa không

chừng lại bị bắt đi giết người đền mạng. Em có biết vì sao anh ấy lại giết
lão mập không?”

Lưu Nghiễn nhướng nhướng mày, Mông Phong trầm giọng nói: “Lần

trước mấy tay đàn em của Lâm Mộc Sâm từng kể, khi họ vừa đến Dụ Trấn,
lão mập răng vàng đó cưỡng hiếp rồi giết ba đứa trẻ trong một đêm. Khi đã
đến ngày tận thế thì lương tri, đạo đức tất cả chẳng còn gì cả. Lâm Mộc
Sâm giết chết cha mẹ chúng, lão mập răng vàng liền xin mấy đứa nhỏ chưa
đến mười tuổi kia về, nhốt vào phòng… Lúc nghe đến đó mặt Trương Dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.