HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 18

Anh ta đập mạnh lên cửa sổ xe, phía trước vang lên tiếng súng chói tai,

Lưu Nghiễn nghe mà thấy rùng mình.

Mông Phong hạ cửa kính xe xuống, viên cảnh sát liền cúi người nói:

“Quay lại! Tất cả đều quay lại đi!”

Lưu Nghiễn cương quyết: “Tôi nhất định phải qua đó!”
Tiếng súng quét đinh tai nhức óc, viên cảnh sát hét lớn: “Đã chết hết rồi!

Những người còn sống đều đã được đưa đi, chỗ đó giờ bị cách ly rồi!”

Cậu run rẩy nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát, chú ý tới vết thương nhỏ

trên cổ anh ta, miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy.

Trên mặt của viên cảnh sát lờ mờ xuất hiện những vệt vằn có màu nâu

tím, anh ta sốt ruột thúc giục: “Quay đầu xe! Mau rời khỏi chỗ này! Chính
phủ sẽ nhanh chóng bắt đầu cho sơ tán!”

Phía xa lại vang lên một tiếng nổ lớn, viên cảnh sát không để tâm tới Lưu

Nghiễn nữa, giơ tay ra hiệu rồi xoay người chạy về phía phòng tuyến.

Tiếng kêu rên lớn dần, ù ù tựa như tiếng gió thổi, Lưu Nghiễn chợt nhớ

tới tiếng ù ù bên kia đầu dây khi nói chuyện với mẹ.

“Mẹ!” Lưu Nghiễn gào khóc, đạp mạnh chân ga, lao tới rào phong tỏa.
“Lưu Nghiễn! Tỉnh táo một chút! Đừng quá xúc động!”
Mông Phong ôm chặt lấy Lưu Nghiễn, ghé sát tai cậu hét lên: “Để anh

lái xe! Để cho anh lái xe!”

Lưu Nghiễn đập như điên vào tay lái, còn dùng cả đầu dộng tới, cuối

cùng bị Mông Phong đánh mạnh vào gáy, mắt tối sầm đổ vật sang một bên.

Khi tỉnh lại, Lưu Nghiễn đầu tóc rối bù, nằm nghiêng trên ghế phụ lái,

ánh đèn vàng vọt từ hai bên đường lướt qua mặt.

Mông Phong cất tiếng: “Em ngủ thêm chút nữa đi.”
Đầu óc chếnh choáng, Lưu Nghiễn hỏi: “Đây là đâu?”
“Trên đường ra khỏi thành phố.” Mông Phong chăm chú lái xe, men theo

đường lớn ra khỏi thành phố Z.

“Không về nhà anh thu xếp đồ đạc gì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.