HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 226

Ông bước xuống bậc thang, đón lấy bà lão trong lòng Tiền Hoài Nhân,

giục: “Đi đi, mẹ của cậu cũng hy vọng cậu sống sót mà. Đừng phụ lòng bà
ấy.”

“Đi thôi.” Mông Phong lên tiếng.
Người đàn ông trung niên kia bước tới xe bọn họ, nấn ná quay đầu lại

nhìn, Mông Phong liền đẩy anh ta lên xe.

“Bác tên gì ạ?” Mông Phong hỏi.
Viên cảnh sát già mỉm cười: “Tôi chỉ là một tay cảnh sát quèn thôi, đi đi,

chàng trai, chúc các cậu lên đường bình an.”

Mông Phong khép hai ngón tay đặt trước chân mày, hướng về phía ông

làm động tác chào rồi lên xe.

Cha mẹ của Nhu Nhu đặt cô bé xuống ven đường, mẹ bé Nhu khóc ngất,

bị đẩy vào trong xe.

“Mẹ ơi…” Nhu Nhu đứng ở lề đường, không hiểu gì gọi.
“Nhu Nhu!” Viên cảnh sát già đứng ở cửa đồn gọi: “Ba mẹ cháu chỉ đi

một lúc thôi, lại đây ông bế.”

“Nhu Nhu là bé ngoan, nghe lời ông cảnh sát nào.”
Đoàn xe chạy ra đường cái, Quyết Minh cầm chú gấu nhỏ trong tay,

hướng mắt ra phía sau xe nhìn ngóng, cô bé con đứng đơn độc giữa đường,
òa khóc.

Bọn họ men theo con đường rời đi, những nhóm thây ma nhỏ tan xác

dưới họng tiểu liên của Mông Phong. Tới khu vực tiến vào nội thành mà họ
dừng chân ban nãy, Lưu Nghiễn và Mông Phong chuyển sang chiếc xe lúc
trước, chất theo rất nhiều đồ đạc ở phía sau, Trương Dân lại tiếp tục lái xe
dẫn đầu. 3 giờ chiều, bọn họ an toàn quay lại đường cao tốc, nguyên một
đoàn xe rồng rắn làm kinh động đám người còn lại.

Lâm Mộc Sâm chau mày hỏi: “Sao dẫn về nhiều người như thế?”
Lưu Nghiễn xuống xe, chỉ huy mọi người bốc dỡ hàng, cậu đáp: “Đều là

những người chưa bị lây nhiễm, đây là đại ca của chúng tôi.”

“Xin chào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.