Lưu Nghiễn vào bên trong trường học, ở đây vẫn chưa xây xong, những
bao xi măng chất đầy ở sân thể dục đằng sau, những thứ như cầu trượt,
vòng treo, xích đu, cả xà đơn đều đã được dựng xong, nhưng sân bóng rổ
còn chưa đổ xi măng, trên đường chạy thì chất đầy than đá.
Bờ tường đã được trát vôi, ở một góc của tầng một, trên tường loang lổ
những vệt máu rợn người và dấu tay đen thẫm.
“Hừ…” Một thây ma đẩy cửa nhào ra, Lưu Nghiễn nhảy lùi về sau, tiếng
súng vang lên, Mông Phong xuất hiện trên cầu thang, nã đạn bắn chết thây
ma kia.
“Em vào đây làm gì?” Mông Phong hỏi.
“Xem xét tình hình.” Lưu Nghiễn đáp.
“Theo sau anh.”
Các thành viên trong đội chia nhau đi vào ngôi trường hai tầng này,
Mông Phong dắt Lưu Nghiễn men theo cầu thang leo lên tầng hai, giày lính
giẫm lên nền đất vang lên những tiếng trầm ổn mà kiên định.
Lưu Nghiễn vịn vào lan can ngẩng đầu nhìn quanh, Mông Phong trêu:
“Nếu có sự cố bất ngờ, cậu cứ việc thét to rồi ôm lấy lưng của trung sĩ
Mông Phong.”
“Hửm?” Lưu Nghiễn đáp: “Tìm được mấy thây ma rồi?”
Bầu trời tối đen trùm xuống, Mông Phong tuần tra một vòng quanh hành
lang, nói: “Rất ít, cộng thêm cả con ban nãy nữa chỉ có ba thôi, có một con
đội nón bảo hộ, chắc là công nhân. Lâm Mộc Sâm tính định cư ở đây à?”
Lưu Nghiễn: “Ai mà biết?”
Cậu bước vào một phòng học, đẩy cánh cửa sổ khung nhôm ra nhìn
xuống sân trường, bên kia sân bóng rổ có một dãy ký túc xá.
Trương Dân tuần tra xong mé phía đông thì mang người tới tập hợp với
Mông Phong.
“Báo cáo thương vong đi.” Mông Phong nói: “Tôi nghe có tiếng người
kêu, bị cào trúng rồi?”
“Là bị cắn trúng, tôi bảo cậu ta đi tìm Lâm Mộc Sâm rồi.”