HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 360

ầm ĩ. Vì Trương Dân khỏe, hầu hết những lúc như thế đều là do anh ghìm
hoặc trói cô ta lại.

Quyết Minh không hề biết gì, hôm qua đi qua hành lang, vô tình nhìn

thấy Trương Dân ôm Đường Dật Hiểu đang nằm khóc vật vã dưới đất lên,
bế về giường. Hôm nay Đường Dật Hiểu đã đỡ hơn nhiều, tự mình đi ra
ngoài hóng gió, Trương Dân thì dắt Quyết Minh ra bờ sông câu cá, Đường
Dật Hiểu thấy vậy cũng ngồi xuống theo, trò chuyện với Trương Dân và
cảm ơn anh.

“Cô ấy đang cai nghiện thôi mà.” Lưu Nghiễn lôi từ trong ngăn kéo ra

một cái ống nhòm, nhòm về phía bờ sông. “Quyết Minh, em không biết cai
nghiện là gì sao? Chưa tiếp xúc với thuốc phiện bao giờ à?”

Quyết Minh ngơ ngác lắc đầu.
Mông Phong: “Ba em đúng là coi em như trẻ thiểu năng trí tuệ ấy…

Chắc từ khi em mười một tuổi tới khi em đã mười lăm tuổi, những gì ba em
dạy cũng chẳng có gì thay đổi hết. Thế này không được đâu bạn nhỏ ạ.”

Quyết Minh nói: “Đó là vì ba thương em mà. Nhưng bây giờ là sao? Ba

hết thương em rồi à?”

Mông Phong trân trân nhìn Quyết Minh, vẻ mặt ngơ ngác: “?”
Quyết Minh: “???”
Mông Phong và Quyết Minh nhìn nhau rất lâu, cuối cùng thì đầu óc cậu

bé hoàn toàn rối mù, không phân biệt nổi câu nào của anh là đùa, câu nào là
thật.

“Ba em sẽ không bao giờ hết thương em đâu, bạn nhỏ.” Mông Phong hờ

hững lật mấy trang tạp chí: “Bận tâm chuyện này thì thà rằng bận tâm tới
bé gấu trúc của em còn hơn, sao chủ quán còn chưa giao hàng nhỉ…”

“Không có chuyện đó đâu.” Lưu Nghiễn lên tiếng: “Em nhìn kìa.” Vừa

nói vừa đưa ống nhòm cho Quyết Minh, cậu nhóc cầm lấy nhìn ra bên
ngoài.

Đường Dật Hiểu ngồi xuống bên bờ sông, Trương Dân cũng đang mặc

một chiếc quần đùi thể thao rất ngắn, bên trên là một chiếc áo ghilê, để trần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.