HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 362

Đường Dật Hiểu cười cười, nói: “Mọi người nói khả năng bắn súng của

anh cực kỳ chính xác, là thủ lĩnh của đội bắn tỉa.”

Trương Dân chỉ cười bảo: “Trước kia từng đi lính.”
Gió xuân vuốt qua mặt, Đường Dật Hiểu cảm thấy thật khoan khoái, hai

người cùng nhìn về chiếc phao câu dập dềnh trên mặt nước, Đường Dật
Hiểu tự cười mỉa mai: “Tôi… bộ dạng nhếch nhác nhất đều bị anh chứng
kiến rồi, chắc là bị sụp đổ hình tượng mất.”

Trương Dân mỉm cười: “Làm gì có, ai mà chẳng có lúc rơi vào cảnh khó

khăn chứ, không có gì khác đâu.”

Đường Dật Hiểu nhắm mắt lại, mím môi khẽ cười: “Cảm ơn anh, Trương

Dân.”

Trương Dân: “?”
Đường Dật Hiểu đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài, nói: “Từ nhỏ tới lớn, lần

đầu tiên gặp được một người xa lạ thật lòng… đưa tay giúp đỡ tôi mà
không hề có mục đích gì khác… Tôi… rất cảm động. Không biết phải báo
đáp anh như thế nào, mấy hôm nay tôi vẫn luôn nghĩ, có thể làm gì cho
anh…”

Trương Dân chợt ý thức được điều gì, vội vàng đứng dậy: “Cái này, cô

Đường à, sinh ra là con người, khác biệt cơ bản nhất với loài vật chính là
tình thương yêu, biết giúp đỡ lẫn nhau, đây là chuyện tôi nên làm mà thôi.”

Đường Dật Hiểu hiểu ý, cười bảo: “Là tôi lỡ lời rồi, nhưng đây là lời thật

lòng của tôi.”

Trương Dân vô cùng khó xử, cuối cùng không nói thêm gì, xách thùng

nước lên gọi to: “Bảo Bối, con đi đâu rồi!” Rồi đi mất luôn.

Lưu Nghiễn bảo: “Thấy chưa?”
Trong đầu Quyết Minh toàn là dấu hỏi, Mông Phong chen vào: “Thấy cái

gì?”

Lưu Nghiễn giải thích một lượt rồi ngồi về bàn làm việc.
Lưu Nghiễn nói: “Đó chỉ là sự quan tâm của bác sĩ dành cho người bệnh

thôi, hơn nữa Đường Dật Hiểu còn là thần tượng thời trai trẻ của anh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.