HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 363

Trương Dân là một người vô cùng… vô cùng tốt. Quyết Minh, hai người
phải quý trọng lẫn nhau đấy.”

Mông Phong: “Ờ, với cách tư duy của cậu nhóc này, anh cá là nó chẳng

hiểu như thế có nghĩa là gì đâu.”

Quyết Minh: “?”
Mông Phong không thèm quay đầu lại, tiếp tục lật cuốn tạp chí: “Em

phải nói thế này này: Quyết Minh, chí ít thì em còn biết vặn radio và viết
nhật ký, còn kéo được cả ván gỗ nữa, cô nàng kia thì làm được cái gì?”

Lưu Nghiễn: “…”
Quyết Minh im lặng, Mông Phong đưa tay làm điệu bộ “chẳng có gì”, rồi

tự nói một mình: “Em có thể thử trốn dưới gầm giường để ba em đi tìm, thử
chơi trò giải đố nhanh ‘bà xã bảo bối ở đâu’ xem… Anh đây dám đảm bảo
rằng, nếu cô nàng kia mà trốn dưới gầm giường, thì cuối cùng cũng chỉ có
nước thối rục ở đó, ba em tuyệt đối không nhớ gì tới cô ta đâu.”

Quyết Minh có chút không hiểu, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái,

dường như hiểu ra điều gì đó, thế là đi mất.

Mông Phong tiếp tục việc xem tạp chí, Lưu Nghiễn tiếp tục vẽ bản thiết

kế của cậu, cứ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Nửa tiếng sau, Lưu Nghiễn bỗng hỏi: “Anh xem mấy loại tạp chí này

làm gì, anh có thích phụ nữ đâu?”

“Anh thích mà.” Mông Phong lý lẽ hùng hồn: “Gái đẹp sao lại không

thích chứ?”

Lưu Nghiễn: “Thế ra anh là bi à?”
Mông Phong: “Anh vốn dĩ thích phụ nữ mà, chẳng qua là xui xẻo gặp

phải em lại đúng là đàn ông thôi.”

Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong ném cho Lưu Nghiễn một nụ cười gợi đòn.
Lưu Nghiễn mặt không chút cảm xúc: “Anh biết em đang nghĩ gì

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.