CHƯƠNG
4
TRUYỀN NHIỄM
M
ùa hè oi bức, mặt trời chói chang ngự trị trên cao, giữa trưa ngày
hôm sau, vầng mặt trời hừng hực xối cái nắng gay gắt như muốn nung chảy
con đường nhựa phía dưới, họ đi đến ngoại ô thành phố S.
“Chuyện gì thế này?” Trương Dân tháo kính râm ra lẩm bẩm.
Trước mặt là cổng trạm thu phí hoang tàn xơ xác, Trương Dân bước
xuống xe, có không ít người từ trong đó lao ra, người nào người nấy điên
cuồng hò hét, nhìn như thể muốn ào tới cướp xe. Trương Dân quyết định
trong chớp nhoáng, ngồi lại vào xe, xoay mạnh vô lăng rời khỏi đoạn
đường cao tốc.
“Anh Vương, a lô, anh có nghe được không?” Trương Dân đeo tai nghe
vào, gấp gáp nói: “Vâng, bọn em sắp đến nơi rồi, còn khoảng hai mươi
phút chạy xe nữa. Được, không thành vấn đề, chị dâu với Tiểu San đâu
rồi?”
Quyết Minh chăm chú nhìn về đám người phía xa kia, Trương Dân vừa
nhảy vào xe thì đám người đó lập tức dừng lại, đứng nhìn từ xa.
“Bác ấy ở đâu?” Quyết Minh hỏi.
Trương Dân không có thời gian để ý đến quang cảnh xung quanh, lái xe
thẳng đến địa điểm được nói trong điện thoại, đáp: “Bác ấy không có ở nhà,
lát nữa chắc sẽ hơi chật một chút, Bảo Bối, con sẽ phải ra ghế sau ngồi
đấy.”
Quyết Minh gật đầu vẻ hiểu chuyện, Trương Dân dừng xe tại bãi đậu xe
đằng sau một dãy nhà hai tầng, nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy ai.