Hàng cây ven đường ủ rũ không chút sức sống, trên con phố thênh thang
hoang vắng tràn ngập rác rưởi, thùng rác đổ chỏng chơ bị gió nóng mùa hè
đẩy tới đẩy lui, lăn tròn trên đất.
Sau khi vào đường cao tốc, Quyết Minh đã ngủ trọn một đêm, trong khi
Trương Dân thì suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt, lúc
này không gượng nổi mà gục xuống tay lái.
“Ba ngủ đi.” Quyết Minh nói.
Trương Dân mệt mỏi gật đầu, ngả người sang gối lên đùi Quyết Minh,
mơ màng nói: “Bác ấy đến thì gọi ba nhé.”
Quyết Minh “ừm” một tiếng, ngây người nhìn về phía xa.
Hai cha con ngồi trong xe chờ người tới, Quyết Minh lúc thì bịt tai phải
của mình, lúc lại chuyển sang bịt tai trái, nghiêng đầu nghe ngóng, vươn
tay vuốt khẽ lên khuôn mặt nghiêng điển trai của Trương Dân, đôi mày anh
vẫn đang chau lại.
Quyết Minh dùng ngón tay kéo dãn đôi lông mày của cha nuôi ra rồi lại
ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Xa xa có một bầy trẻ đang lang thang dưới ánh mặt trời chói chang, hai
tay hơi giơ lên, lê từng bước qua đường, trong số đó có một cô bé bị móp
đầu, cổ vẹo sang một bên rất mất tự nhiên.
Quyết Minh nheo mắt, họ đang chờ bạn làm ăn của Trương Dân, tên
Vương Bác, đó là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, cũng là chiến hữu
được đại đội trưởng giới thiệu với Trương Dân khi anh còn trong quân ngũ.
Vương Bác đã kết hôn với một người vợ rất đẹp, họ có cô con gái năm
nay bốn tuổi. Trương Dân cũng từng đưa Quyết Minh đến đây chơi, cả hai
vợ chồng đều rất quý cậu bé.
Quyết Minh cũng rất thích họ, đương nhiên, với tính cách của cậu thì sẽ
không có biểu hiện gì nhiệt tình lắm. Con gái của Vương Bác rất gần gũi
với cậu, khi đến nhà họ làm khách cậu thường chơi cùng cô bé, dắt bé đến
công viên cho vui đùa thỏa thích, bản thân thì đứng trông chừng.
Trên ba lô Quyết Minh bây giờ vẫn còn miếng hình dán của Tiểu San.