HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 408

Lưu Nghiễn quay đầu nhìn hai tấm bia mộ kia, Mông Phong tiếp: “Sau

khi vợ mất, ông ấy vẫn tiếp tục sống rất nhiều năm.”

“Em hiểu mà.” Lưu Nghiễn gật đầu: “Em hiểu hết mà.”
“Chúng ta đều hãy vì bản thân mà sống tiếp, nhé? Chúc em hạnh phúc,

thực hiện được lý tưởng của mình.”

Lưu Nghiễn nhìn Mông Phong, phát hiện đôi mắt của anh đỏ quạch.

Trong căn phòng trọ nhỏ hẹp chật chội trước kia, Mông Phong cũng đã
từng nói như thế.

“Em cũng chúc anh hạnh phúc, thực hiện được lý tưởng của mình.” Lưu

Nghiễn khẽ thốt lên, rồi xoay người đi.

Khoảnh khắc ấy họ như quay lại thời điểm một năm trước, chỉ là khoảng

cách trong gang tấc nhưng lại bị ngăn cách bởi một cánh cửa mãi mãi
không có cách nào mở ra.

Mông Phong quay người rời đi.
Khi Lưu Nghiễn bước ra khỏi rừng bạch dương, cậu bắt gặp những

người dân của Vĩnh Vọng Trấn đang lần lượt tiến tới kiểm dịch, mỗi chiếc
trực thăng quân dụng cỡ lớn có thể chở gần hai trăm người, ở khoang sau
đều có bác sĩ dùng dụng cụ đo lường điện tử kiểm tra những người lưu
vong, đồng thời tiêm thêm cho họ huyết thanh kháng thể.

Những đồng đội cùng nhau trốn chạy gần nửa năm trời lần lượt ôm

Mông Phong chào từ biệt.

“Anh vẫn yêu em, Lưu Nghiễn.” Mông Phong nói: “Nhưng em đừng chờ

đợi anh, dù gì chúng ta cũng đã chia tay rồi.”

“Em sẽ không chờ anh đâu.” Lưu Nghiễn quay người đi, đáp.
Mông Phong thở dài, nhìn chăm chăm xuống mặt đất, khuôn mặt

nghiêng của anh vốn rất đẹp, nhưng so với rất lâu trước đây, dường như còn
có thêm một thứ khí chất khác: Khí chất của một quân nhân, trời sinh ra ta
ắt có đất dụng võ, ôm ấp mong muốn theo đuổi ước mơ và thể hiện chính
mình.

“Lưu Nghiễn!” Hồ Giác gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.