HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 475

Tiếng loa phóng thanh được chỉnh lên mức to nhất, khí thế của Lưu

Nghiễn phút chốc áp đảo toàn bộ, Văn Thư Ca thu súng lại, không kìm
được mỉm cười.

Bụi cây rung lên, một người bò ra, hai tay giơ cao, mặt mũi đen nhẻm,

đó là một thằng bé chừng mười tuổi.

Mông Phong và Văn Thư Ca đều thu súng về, leo lên xe đi ngủ. Thằng

bé cả người bẩn thỉu lem luốc, mặc một chiếc quần vải rách bươm, nhìn có
vẻ như dân sống trong núi, bên cạnh là một cái bao to làm bằng vải dù.

“Anh ơi, tui là người sống mà.” Thằng bé mở miệng nói bằng giọng địa

phương: “Có chi ăn không?”

Lại Kiệt rút ra một tờ giấy thử, đưa cho nó để kiểm tra: “Không có, em

tên gì? Chỗ các em tránh nạn ở đâu?”

Kiểm tra xong lưỡi thằng bé, lại xem tiếp mạch máu sau tai nó, liếc sang

cái bao bằng vải dù bên cạnh, Lại Kiệt hỏi: “Bên trong có gì?”

Nét mặt thằng bé trở nên vô cùng cổ quái, vội vàng đáp: “Lý Canh Bảo,

không có chi mô.”

Lại Kiệt mở cái bao ra nhìn vào, bên trong là hai cái xác đã bị bắn vỡ

đầu.”

“Em mang theo thứ này làm cái gì?” Anh ta hỏi: “Là người nhà của em

à?”

Lý Canh Bảo chỉ cười thật thà, không đáp. Lại Kiệt đi lấy cho nó hai hộp

thịt: “Em ngủ tạm ở đây trước đi, ngày mai dẫn bọn anh tới chỗ mọi người
trú nạn.”

“Chịu!” Thằng bé vội vàng đáp.
Sáng sớm hôm sau, cả bọn ai nấy mặt mũi bơ phờ, vừa dậy vừa ngáp, Lý

Canh Bảo thì đã dậy từ sớm, ngồi bên giếng nước đợi sẵn. Lưu Nghiễn và
Lý Nham mỗi người lái một xe, bắt đầu tìm kiếm những người sống sót.

Ngày 30 tháng 4 năm 2013.
Chúng tôi men theo con đường khúc khuỷu quanh co bên sườn núi, Lý

Canh Bảo dùng khẩu âm vùng Hà Nam giải thích rằng, khi dịch thây ma

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.