HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 477

Lại Kiệt: “Bé yêu, nhật ký của cậu có nhắc đến tôi nhiều không?”
Mông Phong: “Anh đừng mơ hão nữa đi, cậu ta nhắc đến tôi có vài câu,

cho anh ló cái mặt ra là tốt lắm rồi.”

Lưu Nghiễn: “…”
“Anh xem trộm nhật ký của em đúng không? Khi nào?” Lưu Nghiễn cầm

một cái điều khiển nhỏ lên, lạnh lùng hỏi.

Mặt Mông Phong đầy vẻ chẳng có gì quan trọng, ngâm nga hát, giả câm

giả điếc.

Lưu Nghiễn bấm nút.
Trên đường núi có hai chiếc xe đang chạy, chiếc phía trước đột nhiên có

ánh điện xẹt loằng ngoằng, cả chiếc xe lách tách loẹt xoẹt một hồi. Ở
khoang sau, Mông Phong và Lại Kiệt bị điện giật cho sùi bọt mép, cả người
giật giật ngã vật ra ghế.

“Điện áp hai chục ngàn vôn, trang bị đề phòng trường hợp bị tập kích

trong xe.” Lưu Nghiễn thản nhiên “Rất hiệu quả đấy, sau này cứ trốn trong
xe là an toàn rồi.”

Lại Kiệt mặt mày co giật biến dạng, chĩa ngón tay cái về phía Lưu

Nghiễn.

Buổi trưa hôm đó, bọn họ đi tới một ngã rẽ, con đường phía trước xe

không thể đi tiếp, theo như Lý Canh Bảo chỉ thì đến chỗ tránh nạn của
những người còn sống còn phải đi bộ ba tiếng nữa.

Lại Kiệt nói: “Xa quá, trong sơn cốc không thích hợp cho trực thăng hạ

cánh. Văn Đệ, cậu lái xe lên đỉnh núi.”

Văn Thư Ca quan sát địa hình xung quanh, tìm được một chiếc sân lát

gạch bằng phẳng rộng rãi ở gần đỉnh núi.

Dừng xe bên mép sân, Lại Kiệt cho tất cả xuống xe, đưa mắt quét một

vòng, gần đó vừa đúng có một cái tháp tín hiệu.

“Chọn chỗ này làm cứ điểm.” Lại Kiệt nói: “Lưu Nghiễn, cậu ở đây, chờ

bọn này quay lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.