Mông Phong lắc đầu, Lưu Nghiễn cúi người quỳ một gối xuống, nhìn
sâu vào đôi mắt anh. Mông Phong nói: “Em nghe lời anh. Phải đi ngay bây
giờ, đừng chần chừ ở đây nữa.”
Lưu Nghiễn thở dài, nghĩ bụng không biết phải thuyết phục anh thế nào,
cậu cảm thấy ở cùng với những người bạn học sẽ an toàn hơn việc chạy
không có mục đích bên ngoài nhiều. Dù sao thì quân đội cũng sẽ đón họ
đến chỗ cách ly thôi. Nếu Mông Phong một mình lái xe đưa cậu đi, lương
thực và nước uống thế nào cũng đến lúc phải hết, nhỡ đâu lại gặp đúng một
bầy thây ma lớn đang lang thang thì làm sao?
Thôi Tiểu Khôn cắm đầu chơi PSP, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Bên
quân đội sẽ tới đón chúng ta ngay, các cậu không nên hành động một mình,
càng đông người càng an toàn hơn chứ.”
Mông Phong không đáp, nhỏ giọng nói: “Nghe này, Lưu Nghiễn, sắc mặt
của ông thầy thể dục ban nãy không bình thường. Ông ta có vẻ rất cáu kỉnh,
như thể lúc nào cũng có thể xông lên đánh người vậy. Đêm hôm đó anh đã
gặp rồi, trước khi biến thành thây ma thì bọn họ vô cùng nóng nảy, có xu
hướng muốn tấn công…”
“Thây ma?!” Thôi Tiểu Khôn kinh hãi kêu lên.
Lưu Nghiễn vội vàng “suỵt” một tiếng, ra hiệu cho Thôi Tiểu Khôn bình
tĩnh lại.
“Sao lại có nhiều người bị cảm nắng như vậy?” Từ xa vọng tới những
âm thanh đầy lo lắng.
Cả ba người Lưu Nghiễn, Mông Phong, Thôi Tiểu Khôn đồng loạt quay
đầu nhìn ra ngoài sân bóng rổ.
Thầy thể dục đang cùng với nam sinh khoa thể thao ôm những người bị
xỉu bởi cái nắng gay gắt vào sân bóng rổ, sắc mặt của ông ta so với lúc cãi
nhau với Mông Phong ban nãy còn khó coi hơn, làn da xạm đen lại và đôi
mắt trũng sâu xuống, tròng mắt lồi ra, tóc đẫm mồ hôi dính bết lên trán.
Lưu Nghiễn nói: “Dù sao đi nữa cũng phải đi tiêm vắc xin đã rồi tính
sau. Nào, đứng lên.”