HOÀNG KIM ÁN - Trang 104

“Thảo dân thề là mình không biết gì cả!” Gã nông phu thét lên. “Thảo dân
chỉ đem lão gia và phu nhân đến nơi này, rồi để bọn họ dưới bụi cây. Thảo
dân chưa bao giờ chôn cất thứ gì ở đây cả! Thảo dân chưa nhìn thấy gã đầu
trọc đó bao giờ! Thảo dân xin thề đó là sự thật!”

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?” Một giọng nói nho nhã vang lên sau
lưng huyện lệnh.

Địch Nhân Kiệt xoay người lại và trông thấy một nam nhân béo phục phịch,
người vận một chiếc áo choàng bắt mắt làm bằng gấm tía thêu chỉ vàng tinh
xảo. Nửa dưới gương mặt gã gần như được phủ kín bởi một hàng ria dài, tóc
mai rủ xuống và một chòm râu đồ sộ tết thành ba bện dày trước ngực. Trên
đầu gã đội một cái mũ chỏm lưới cao của một học sĩ văn khoa.

Gã nhìn lướt qua huyện lệnh, chắp tay đầy kính cẩn trong ống tay áo rộng và
cái đầu thật thấp. Gã thưa, “Bẩm đại nhân, tiểu nhân tên gọi Tào Hạc Tiên,
địa chủ do hoàn cảnh đưa đẩy nhưng cũng là triết gia vì sở thích. Thảo dân
đoán chừng ngài là tân huyện lệnh của bọn thảo dân?”

Khi Địch Nhân Kiệt gật đầu, gã nói tiếp, “Thưa, thảo dân đang cưỡi ngựa
dọc theo nơi này thì nghe một lão nông phu nói rằng người của nha phủ
đang ở nông trang của hàng xóm mình là Phạm Trọng. Do đó thảo dân mạo
muội đến coi xem mình có thể giúp được gì hay không.”

Gã cố gắng phóng tầm mắt qua huyện lệnh để săm soi những thi thể nằm
trên mặt đất, nhưng ông mau chóng chắn trước mặt gã. Ông lạnh lùng nói,
“Ta đang điều tra một vụ án mạng ở đây. Nếu ngươi sẵn lòng chờ dưới
đường một lát, ta sẽ gặp ngươi ở đó.”

Sau khi Tào học sĩ cúi thấp đầu cáo từ và rời đi, Hồng quân sư nói, “Thưa
đại nhân, không có dấu vết dùng vũ lực trên thi thể lão tăng. Theo những gì
lão phu nhìn được, ông ta đã chết một cách tự nhiên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.