HOÀNG KIM ÁN - Trang 128

“Đây là một trong những chiếc thuyền mành đi biển lớn nhất của thảo dân,”
Cố Mạnh Bình giải thích. “Bọn thợ đang lật nghiêng thuyền để đốt cháy
rong rêu và hàu bám dưới đáy, những thứ này sẽ cản trở tốc độ của thuyền.
Chốc nữa thợ sẽ cạo sạch rồi trám lại.”

Khi huyện lệnh tiến lại để xem cho rõ, Cố Mạnh Bình vội níu tay ông lại.
“Bẩm, đại nhân đừng lại gần hơn!” y cảnh báo. “Vài năm trước đây, một cây
xà ngang bị lỏng ra do sức nóng đã đè vào chân phải của thảo dân. Chỗ
xương gãy không bao giờ lành hẳn được, vì vậy cả đời thảo dân phải sống
dựa vào cây gậy này.”

“Đúng là một cây gậy đẹp,” huyện lệnh nói với vẻ ngưỡng mộ, “loại trúc
đốm phương Nam này khá hiếm.”

“Bẩm, quả thật thế,” Cố Mạnh Bình trả lời, dương dương tự đắc. “Loại trúc
này lên nước bóng đẹp nhưng lại quá mềm để làm gậy chống, vì vậy thảo
dân phải ghép hai thân trúc với nhau.” Sau đó Cố Mạnh Bình trầm giọng
xuống, “Thảo dân đã có mặt tại phiên thăng đường. Những phát hiện của đại
nhân khiến ruột gan thảo dân rối bời. Điều tiện nội làm thật là khủng khiếp,
một sự sỉ nhục đối với thảo dân và cả dòng họ Cố.”

“Ngươi không nên kết luận vội vã như vậy,” Địch tri huyện nhận định. “Ta
cẩn trọng nhấn mạnh rằng danh tính người thiếu phụ vẫn chưa được xác
lập.”

“Thưa, thảo dân đánh giá cao sự cẩn trọng của đại nhân,” Cố Mạnh Bình vội
nói. Y liếc nhanh qua Kim Xương và Hồng quân sư.

“Ngươi có nhận ra chiếc khăn tay này không?” huyện lệnh hỏi.

Cố Mạnh Bình nhìn lướt qua mảnh lụa thêu mà Địch Nhân Kiệt lấy ra từ
ống tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.