HOÀNG KIM ÁN - Trang 190

món gì, “Một ít trứng cút, tôm nhồi, thịt heo quay thái lát, cá muối, thịt heo
gác bếp, gà lạnh xé phay để bắt đầu, rồi sau đó…”

Địch Nhân Kiệt cắt ngang lời gã, “Mang cho ta hai bát mì, một đĩa rau muối
và một ấm trà nóng. Chỉ thế thôi!”

“Bẩm đại nhân, cho phép thảo dân kính biếu ngài ít nhất là một chén nhỏ
Hồng Đào tửu!” Lão bản ỉu xìu nói, “Chỉ để khai vị cho ngon miệng thôi ạ!”

“Miệng ta đủ ngon rồi, cảm tạ ngươi,” huyện lệnh đáp.

Sau khi gã chủ quán đã truyền thực đơn khiêm tốn cho tiểu nhị, Địch Nhân
Kiệt tiếp tục, “Bốc Khải có thường xuyên đến tửu điếm này không?”

“À ha!” Lão bản kêu lên. “Bẩm, thảo dân đã nhận ra ngay gã là một tội nhân
hèn hạ! Lúc nào gã vãng lai, thảo dân cũng nhận thấy cái nhìn lén lút, cách
gã cho tay vào tay áo như thể gã luôn thủ sẵn một thanh chủy thủ. Sáng nay
nghe thấy có cáo thị truy nã gã, thảo dân đã nói, ‘Đáng ra ta phải khai báo
điều đó với quan trên từ lâu rồi.’”

“Đáng tiếc là ngươi đã không làm,” Địch Nhân Kiệt khô khan nhận xét. Ông
nhận ra gã chủ quán là kiểu nhân chứng đáng ngại, không có mắt nhìn người
nhưng lại giàu trí tưởng tượng. Ông nói, “Gọi đại tiểu nhị của ngươi vào
đây!”

Tiểu nhị hóa ra là một gã thông minh lanh lợi.

Y bắt đầu, “Bẩm đại nhân, thảo dân phải thú thực rằng mình chưa bao giờ
nghĩ Bốc Khải là một tội nhân! Trong công việc, thảo dân đã học được cách
đánh giá khách nhân. Gã hoàn toàn có dáng vẻ của một nam tử trí thức và
luôn giữ nguyên phong thái ấy, cho dù có nốc bao nhiêu mĩ tửu đi nữa. Gã
đối đãi tử tế với các tiểu nhị nhưng không bao giờ mời gọi một cách thân
mật suồng sã. Và thảo dân từng có lần nghe cánh chim đầu đàn của trường
phái cổ điển gần Văn miếu ca ngợi hết lời thơ từ ca phú của gã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.