HOÀNG KIM ÁN - Trang 192

Huyện lệnh biết lão quân sư say mê sân khấu suốt cả cuộc đời mình, đó là
thú vui duy nhất lão từng cho phép mình đắm đuối. Ông mỉm cười gật đầu.

Không gian mở trước Phật tự đông nghịt người. Phía trên đầu, Địch Nhân
Kiệt nhìn thấy sân khấu cao được dựng bằng cọc tre và chiếu. Cờ đuôi nheo
xanh đỏ phấp phới trong không trung, các kép hát vận trang phục lấp lánh
đang đi đi lại lại trên sân khấu được thắp sáng bởi nhiều chiếc đèn lồng nhỏ
cầu kỳ.

Hai người thúc khuỷu tay chen qua đám đông đang đứng, cho tới khi đến
được các băng ghế gỗ dành cho những khán giả sẵn lòng chi trả. Một cô
nương với khuôn mặt dặm đầy phấn, người vận một bộ trang phục sân khấu
lòe loẹt, đến thu ngân lượng rồi tìm cho họ hai chỗ trống ở hàng ghế sau.
Không ai chú ý đến những kẻ mới đến, tất cả các cặp mắt đều dán lên sân
khấu.

Địch Nhân Kiệt tình cờ nhìn thấy bốn kép hát. Ông biết rất ít về nghề ca kỹ
và các quy ước của nó, nhưng ông cho là nam nhân mặc bộ áo khoác màu
lục thêu kim tuyến với bộ râu trắng rủ xuống, đang đứng khoa tay múa chân
ở giữa, hẳn đã cao tuổi. Hai nam nhân đứng trước mặt lão và nữ nhân đang
quỳ giữa họ thì ông không thể nhìn ra.

Đội nhạc khí đã dừng lại, lão nhân bắt đầu cất giọng cao vút kể lể hồi lâu.
Địch Nhân Kiệt không quen thuộc với cách phát âm kéo dài và kỳ lạ kiểu
kịch nghệ, ông không thể nghe kịp câu chuyện.

“Tất cả những lời này là gì vậy?” Ông hỏi lão Hồng.

Lão Hồng trả lời ngay, “Bẩm đại nhân, kia là vị trưởng lão. Vở kịch đang
gần đến hồi kết, bây giờ trưởng lão tóm lược lại vụ tố cáo của gã đứng bên
tả với nương tử của hắn, chính là nữ nhân đang quỳ. Còn nam nhân kia là
người huynh đệ của hắn, y đi theo để chứng thực cho nhân cách cao quý cửa
kẻ thưa kiện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.