HOÀNG KIM ÁN - Trang 22

“Bẩm đại nhân, trời hôm nay mây đen vần vũ quá,” lão Hồng nhắc. “E rằng
chúng ta sẽ mắc mưa đấy.”

“Xin đừng lo, tại hạ đã chuẩn bị mũ rơm, buộc trên yên ngựa đây này,” Mã
Vinh tiếp lời. “Chúng ta cứ yên tâm mà tới Bồng Lai thôi!”

Đoàn người ngựa rời khỏi thành qua ngõ Đông môn. Họ tháp tùng nhau đi
qua con đường cái tấp nập du khách thập phương. Được vài dặm

*

, đường sá

dần trống trải và thưa người hơn. Đến khi họ tiến vào một vùng đồi núi
hoang vắng, một kỵ sĩ phi nước đại xồng xộc từ phía đối diện, kéo theo hai
con tuấn mã buộc dây ở phía sau. Mã Vinh nhìn thoáng qua và cảm thán,
“Ngựa tốt! Ta thích con ngựa màu sáng kia!”

1 dặm tương đương 1,61 ki-lô-mét.

“Gã không nên để chiếc tráp đó trên yên ngựa,” Kiều Thái xen vào. “Chỉ tổ
rước họa vào thân!”

“Sao lại thế?” Lão Hồng thắc mắc.

“Ở những vùng thế này,” Kiều Thái giải thích, “chỉ có địa chủ đi thu tô mới
mang theo mấy cái tráp bọc da màu đỏ như thế để đựng ngân lượng. Kẻ
khôn ngoan sẽ giấu nó trong tay nải.”

“Có lẽ gã vội quá nên bất cẩn thôi!” Địch Nhân Kiệt điềm đạm bình luận.

Đến trưa, đoàn người đã tới rặng núi cuối cùng. Bỗng một cơn mưa xối xả
như thác lũ ập đến. Họ trú mưa dưới tán cây đồ sộ ở vùng đất bằng ven
đường, phóng tầm mắt về vùng bán đảo xanh tươi màu mỡ phía xa, nơi có
huyện Bồng Lai ở đó.

Trong khi mọi người nhấm nháp lương khô, Mã Vinh khoái trá kể về những
chuyến du sơn ngoạn thủy của y cùng các cuộc phong lưu tình ái với mấy
thôn nữ chân lấm tay bùn. Địch Nhân Kiệt không có hứng thú với những câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.