HOÀNG KIM ÁN - Trang 23

chuyện tếu táo thô tục đó, nhưng ông phải thừa nhận rằng tên Mã Vinh này
tính khí khá hài hước và thích châm chọc người khác. Khi y đang ‘phun
châu nhả ngọc’ một câu chuyện kiểu đó, ông bất chợt cắt ngang, “Ta nghe
nói ở những vùng này có cọp dữ. Ta cứ tưởng chúng thích khí hậu khô ráo
hơn chứ?”

Kiều Thái, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe mọi người trò chuyện, chợt lên
tiếng, “Ôi, chuyện này cũng rất khó nói. Theo quy luật thì loài vật hung hãn
ấy thường chỉ lui tới vùng rừng rậm có địa thế cao, nhưng một khi đánh hơi
được mùi thịt người thì chúng cũng lảng vảng ở cả vùng đất bằng này.
Chúng ta có thể săn bắn ra trò ở dưới đó đấy!”

“Còn lời đồn đại về cọp tinh?” Địch Nhân Kiệt hỏi.

Mã Vinh lo lắng hướng tầm mắt về phía khu rừng rậm tăm tối sau lưng họ.
“Thuộc hạ chưa bao giờ nghe thấy!” Y đáp cụt lủn.

“Thưa đại nhân, liệu thuộc hạ có thể mục sở thị thanh bảo kiếm của ngài?”
Kiều Thái đột nhiên hỏi. “Nó quả là một thanh bảo kiếm cổ!”

Trao kiếm cho y, Địch Nhân Kiệt đáp, “Tên nó là Long Vũ kiếm.”

“Bẩm quan, không phải nó là thanh Long Vũ kiếm uy chấn thiên hạ kia
chứ?” Kiều Thái mê mẩn thốt lên. “Thanh cổ kiếm mà mọi kiếm sĩ dưới
gầm trời này đều tôn sùng kính sợ! Đây chính là thanh tuyệt kiếm vô song
cuối cùng mà lão tiền bối lừng danh Tam Chỉ, đệ nhất tuyệt thế thợ rèn
kiếm, đã hun đúc khí thiêng trời đất mà chế tác thành vào ba trăm năm
trước!”

“Tương truyền rằng,” Địch Nhân Kiệt tiếp lời, “lão tiền bối Tam Chỉ đã cố
công rèn nó tám lần nhưng lần nào cũng thất bại. Rồi tiền bối thề độc rằng
lão sẽ hiến dâng vị tiểu nương tử yêu dấu cho Thủy Thần nếu mình thành
công. Đến lần thứ chín thì lão quả thật đã rèn được thanh kiếm này. Lão lập
tức chém đầu nương tử của mình bên bờ sông. Một trận giông tố đáng sợ nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.