HOÀNG KIM ÁN - Trang 71

món đồ này và không được nói với bất cứ ai, vì mình sẽ đòi lại khi nào cần.
Nàng ta có hỏi bên trong gói là thứ gì nhưng lão chỉ cười ầm lên và bảo rằng
nó chẳng phải thứ gì quan trọng cả. Nhưng sau đó, lão lại trở nên nghiêm túc
và dặn cô nương ấy là nếu có chuyện gì xảy ra với mình thì nàng ta phải
giao nó cho huyện lệnh kế nhiệm.”

“Thế sao nàng ta không mang nó đến nha phủ sau khi cố huyện lệnh bị sát
hại?” Địch Nhân Kiệt hỏi.

“Bẩm, những kỹ nữ như cô nương ấy,” Kiều Thái nhún vai đáp, “sợ chết
khiếp chốn nha phủ. Nàng ta thích đợi một ai đó từ nơi này lên thuyền hơn
và thuộc hạ là người đầu tiên tình cờ đến đó. Nó đây ạ.”

Y lấy ra một cái gói từ tay áo và trao nó cho huyện lệnh.

Địch Nhân Kiệt xoay cái gói trong tay rồi phấn khích nói, “Chúng ta hãy
ngó xem bên trong có gì!”

Ông giật dấu niêm phong và mau chóng xé phăng lớp giấy bọc. Bọn họ thấy
một chiếc hộp sơn mài nhẵn nhụi màu đen. Nắp hộp được trang trí biểu
tượng hai thân tre và một cụm lá, được đúc nổi đẹp đẽ bằng sơn mài hoàng
kim đầy tinh xảo, một khung trang trí khảm xà cừ viền quanh.

“Chiếc hộp này là một cổ vật quý giá,” Địch Nhân Kiệt nói trong khi nhấc
nắp hộp lên. Rồi ông bật ra một tiếng kêu đầy thất vọng. Chiếc hộp trống
không.

“Có kẻ đã lục lọi nó!” Ông giận dữ hét lên, nhanh chóng nhặt miếng giấy
vừa xé lên. “Quả thật có nhiều thứ ta cần phải học,” ông cáu kỉnh nói thêm.
“Lẽ ra ta nên kiểm tra kỹ dấu niêm phong trước khi xé tờ giấy bọc! Giờ thì
đã quá muộn rồi.”

Ông dựa lưng ra ghế, nhíu chặt đôi mày. Hồng Lượng xem xét chiếc hộp sơn
mài với vẻ hiếu kỳ. “Bẩm, nếu phán đoán dựa trên kích thước và hình dáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.