HOÀNG KIM ÁN - Trang 75

những bậc thầy thông thạo việc băng rừng, vẫn vững vàng tiến về phía
trước.

Bất chợt Địch Nhân Kiệt phát hiện Kiều Thái đang ở bên cạnh mình. Y thì
thầm, “Chúng ta đang bị theo dõi.”

“Đệ cũng nghe thấy nó.” Mã Vinh thều thào nói.

Ba người đứng sát vào nhau bất động. Lúc này, huyện lệnh mới nhận ra
những âm thanh sột soạt mông lung và một tiếng gầm gừ trầm thấp đến từ
nơi nào đó phía dưới, bên trái ông.

Mã Vinh giật mạnh tay áo của Địch Nhân Kiệt và nằm sấp người, ép sát
bụng xuống đất. Huyện lệnh và Kiều Thái liền làm theo. Bọn họ trườn đến
gần một đỉnh đồi thấp. Mã Vinh cẩn thận rẽ các nhánh cây ra một chút. Y
bắt đầu rủa thầm nho nhỏ.

Địch Nhân Kiệt nhìn xuống hẻm núi nông bên dưới. Được ánh trăng soi rọi,
ông thấy một bóng hình đen ngòm đang nhảy những bước dài xuyên qua
trảng cỏ kiếm cao vút.

“Chắc chắn là một con cọp!” Mã Vinh thì thầm đầy phấn khích. “Tiếc là
chúng ta không mang theo nỏ. Nhưng đừng lo, nó sẽ không cả gan tấn công
ba người đâu.”

“Câm miệng!” Kiều Thái rít qua kẽ răng. Y chăm chú quan sát bóng hình
màu đen di chuyển nhanh như chớp qua trảng cỏ. Nó bật nhảy lên một tảng
đá rồi lao đi bên dưới rừng cây.

“Không phải cọp thường đâu!” Kiều Thái rít lên. “Lúc nó nhảy lên, huynh
nhác thấy một bàn chân màu trắng có móng vuốt. Là cọp tinh đấy!”

Một tiếng tru dài ma mị xé tan bầu không khí tĩnh mịch. Âm thanh gần
giống tiếng người của nó truyền một cơn rùng mình ớn lạnh dọc theo cột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.