HOÀNG KIM ÁN - Trang 77

gương mặt thô kệch của y bơ phờ dưới ánh trăng. Kiều Thái lẳng lặng xem
xét vài vết rách trên áo choàng của mình.

Địch Nhân Kiệt thở hổn hển vẻ nặng nhọc, mồ hôi túa trên mặt và khắp thân
thể. Ông vận sức chỉnh lại giọng và lên tiếng, “Chúng ta sẽ leo lên nền đất
đó rồi đi bộ vòng qua lối vào sảnh.”

Bọn họ đi đến mặt trước sảnh, bắt gặp một khu điện thờ băng ngang qua một
hoa viên chữ điền rộng lớn được lát đá cẩm thạch. Chốn này tĩnh lặng như
bãi tha ma.

Huyện lệnh đứng quan sát khung cảnh yên bình trong giây lát, rồi quay lại
thử mở cánh cổng đôi nặng trịch của sảnh đường. Bọn họ nhìn thấy một gian
phòng rộng rãi, được soi sáng lờ mờ bởi ánh trăng chiếu xuyên qua ô cửa sổ
giấy trên cao. Nơi này trống trải chẳng có gì, ngoại trừ một hàng các rương
hòm thuôn hình chữ nhật và tối om om. Một thứ mùi thối rữa phảng phất
trong bầu không khí nặng nề.

Kiều Thái lầm bầm rủa, “Đấy là những cỗ áo quan!”

“Đó là lý do vì sao ta đến đây,” Địch Nhân Kiệt lạnh lùng nói. Ông lấy ra
một cây nến từ ống tay áo rồi kêu Mã Vinh đưa cho mình hộp mồi lửa. Sau
khi thắp sáng ngọn nến, huyện lệnh rón rén đi lại giữa những chiếc quan tài,
cúi người đọc câu chữ ghi trên những miếng giấy dán ở mặt trước. Ông
dừng lại bên cạnh chiếc áo quan thứ tư, đứng thẳng người dậy và chạm dọc
theo nắp hòm.

“Nó chỉ được đóng đinh tạm bợ,” Địch Nhân Kiệt thì thào. “Nhấc nắp hòm
xuống!” Ông chờ đợi với vẻ thiếu kiên nhẫn trong lúc hai thủ hạ tra dao găm
bên dưới nắp và vặn lỏng nó ra. Bọn họ nâng nó lên rồi đặt xuống sàn. Một
mùi hôi thối buồn nôn bốc lên từ khoảng tối mù bên trong. Mã Vinh và Kiều
Thái bật lùi ra sau, không quên buông lời rủa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.