HOÀNG KIM ÁN - Trang 78

Địch Nhân Kiệt mau chóng đưa khăn quàng cổ lên che mũi miệng. Ông giơ
ngọn nến và nhìn chăm chú xuống gương mặt của tử thi. Mã Vinh và Kiều
Thái nhìn qua vai ông, tính hiếu kỳ đã lấn át nỗi sợ. Huyện lệnh nhận ra đó
quả thật là nam nhân mình đã diện kiến ở hành lang: nét mặt ngạo nghễ, đôi
lông mày mỏng và thẳng, chiếc mũi thanh mảnh và một vết bớt lớn trên má
trái. Điểm khác biệt duy nhất là những đốm màu xanh xấu xí đã làm biến
dạng hai gò má hóp và đôi mắt trũng sâu đã khép lại. Huyện lệnh cảm thấy
một cảm giác trống rỗng đến buồn nôn cuộn lên bên trong dạ dày của mình.
Giống nhau như hai giọt nước, không có trò lừa đảo nào ở đây cả. Ông đã
đụng một hồn ma trong gian nhà hoang đó!

Địch Nhân Kiệt bước lùi lại rồi ra hiệu cho Mã Vinh và Kiều Thái đặt nắp
hòm về chỗ cũ. Đoạn ông thổi tắt ngọn nến.

“Tốt hơn là chúng ta đừng nên về theo lối cũ,” ông khô khan nói. “Hãy bám
theo bức tường ngoài rồi leo qua nó ở mặt trước ngôi chùa, gần với cổng ra
vào. Rủi thì chúng ta bị phát giác, nhưng mối nguy hiểm trong rừng kia còn
ghê gớm hơn!”

Hai gã làu bàu tán thành.

Ba người đi vòng qua khuôn viên của chùa, sử dụng thủ pháp vi bộ bên dưới
vùng tối của bức tường, cho đến khi trông thấy cổng chùa ở phía trước. Bọn
họ trèo qua tường và đi xuôi con đường, nép sát rừng cây. Trong tầm mắt
phía trước không có ai cả, ba người nhanh chóng băng qua đường, rồi đi vào
mảnh rừng ngăn bọn họ với nhánh sông.

Lão Hồng đang nằm ở phía đuôi thuyền, ngủ say sưa chẳng thiết trời trăng
gì. Địch Nhân Kiệt đánh thức lão bộc dậy rồi giúp Mã Vinh và Kiều Thái
đẩy con thuyền xuống nước.

Ngay lúc sắp bước vào trong thuyền, Mã Vinh chợt khựng lại trước giọng ca
chói tai vang vọng trên mặt nước tối tăm. Một giọng nam cao the thé cất lên,
“Ánh trăng, hỡi ánh trăng bạc…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.