HOÀNG KIM ÁN - Trang 76

sống Địch Nhân Kiệt.

“Nó đã đánh hơi thấy chúng ta,” Kiều Thái khàn giọng nói. “Mau chạy đến
ngôi chùa! Chắc là nó phục ngay dưới sườn núi đấy!”

Y bật mạnh dậy, bắt lấy cánh tay Địch Nhân Kiệt. Hai gã lao xuống dốc núi
nhanh nhất có thể kéo huyện lệnh theo cùng. Đầu óc ông chết lặng, tiếng tru
khủng khiếp đó vẫn vang vọng bên tai. Ông vấp phải một cái rễ cây và ngã
lộn nhào, được kéo dậy ngay lập tức và sảy chân thêm lần nữa, mấy nhánh
cây xé toạc y phục ông. Nỗi hoảng sợ man dại xâm chiếm Địch Nhân Kiệt,
bất cứ khoảnh khắc nào ông cũng tưởng tượng ra cảm giác bị một sức nặng
kinh hồn đè lên lưng rồi những móng vuốt sắc nhọn xé toạc cổ họng mình.

Bất chợt hai nam nhân kia buông ông ra và nhanh chóng tiến về phía trước.
Khi huyện lệnh đã trườn qua bụi rậm, ông trông thấy một bức tường gạch
cao khoảng mười thước

*

phía trước mặt. Kiều Thái đã cúi người xuống tựa

vào tường. Mã Vinh nhẹ nhàng nhảy qua vai y, vươn tay với lên đầu tường
và tự nhích đẩy người lên. Lúc ngồi giạng chân trên bờ tường, y rướn người
về phía trước và ra hiệu cho Địch Nhân Kiệt. Kiều Thái giúp ông trèo,
huyện lệnh nắm lấy tay Mã Vinh để được kéo lên. “Mau nhảy xuống!” Mã
Vinh gằn giọng.

10 thước tương đương 4 mét.

Địch Nhân Kiệt tự đu mình qua bức tường, dùng tay bám vào bờ tường, rồi
thả người xuống dưới và ngã lên một đống rác. Lúc ông nhổm người dậy,
Mã Vinh và Kiều Thái đã nhảy xuống bên cạnh. Từ cánh rừng ở bên kia bức
tường, bọn họ lại nghe thấy tiếng tru kéo dài không dứt. Rồi mọi vật chìm
vào tĩnh lặng.

Bọn họ đang ở trong một hoa viên nhỏ, trước mặt là một sảnh cao lầu được
xây trên thềm gạch rộng lớn, cao khoảng bốn thước so với mặt đất. “Được
rồi, ngài huyện lệnh, hậu đường của ngài đây!” Mã Vinh khàn giọng nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.