HOÀNG KIM ÁN - Trang 86

“Thưa, Diệp Thủ Bôn là một tay cự phú ạ,” viên lục sự đáp. “Ông ta và Cố
Mạnh Bình là hai thuyền chủ lớn nhất huyện này, thuyền của họ giăng buồm
đi khắp mọi nẻo, đến tận Cao Câu Ly và Nhật Bản. Cả hai đều sở hữu một
bến tàu trên mặt sông dùng để đóng và tu sửa tàu thuyền của mình.”

“Được rồi,” Địch Nhân Kiệt nói. “Bản quan đang chờ một khách nhân khác,
nhưng ta có thể tiếp Diệp Thủ Bôn ngay bây giờ.” Ông nói thêm với Hồng
quân sư, “Lão sẽ tiếp đón Kim Xương và ghi chép lại những điều y đã điều
tra được về vị nương tử mất tích. Khi nào nghe xong những gì Diệp Thủ
Bôn trình báo, ta sẽ đến đây gặp lão.”

Một nam nhân cao lớn phương phi đang đứng chờ huyện lệnh trong khách
sảnh. Gã vội quỳ xuống khi trông thấy Địch Nhân Kiệt đang bước lên các
bậc thang.

“Diệp Thủ Bôn, đây không phải là công đường,” Địch tri huyện ân cần nói
khi ông ngồi xuống trà kỷ. “Đứng lên và an tọa ở ghế đối diện ta đi!”

Gã mập lẩm bẩm vài câu khách sáo lẫn lộn, rồi rón rén ngồi xuống mép ghế.
Gã có một gương mặt tròn trịa tựa cái mâm và nung núc thịt, hàm ria mép
mỏng cùng chòm râu quai nón mọc lởm chởm. Huyện lệnh không mấy thiện
cảm với cái kiểu ti hí mắt lươn đầy xảo quyệt của gã.

Diệp Thủ Bôn nhấp từng ngụm trà, trông có vẻ luống cuống không biết nên
mở lời như thế nào. “Trong vài ngày nữa,” Địch Nhân Kiệt nói, “ta sẽ mời
tất cả các thân hào nhân sĩ ở Bồng Lai tới dự một buổi chiêu đãi tại đây, lúc
đó ta hi vọng có cơ hội trò chuyện lâu hơn với ngươi. Tiếc là giờ đây ta đang
khá bận rộn. Ta sẽ rất cảm kích nếu ngươi bỏ qua mọi lễ nghi và bày tỏ rõ ý
định của mình.”

Họ Diệp mau chóng cúi đầu thật sâu rồi nói, “Bẩm đại nhân, thân là một
thuyền nghiệp chủ, thảo dân thấy mình tất phải theo sát mọi thứ diễn ra trên
mặt nước. Giờ đây, thảo dân tự thấy có nghĩa vụ phải bẩm báo với đại nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.