HOANG MẠC TARTA - Trang 127

nhưng không có ai bận cả. Đối với tất cả những người cùng đi với cậu ta
hôm ấy, các cơ hội là ngang nhau, cậu ấy không có những ưu thế gì hơn,
chẳng lẽ cậu ấy chết dễ dàng hơn so với những người khác hay sao. Còn
những người khác... thực chất, họ đã làm gì? Đối với những người khác,
ngày hôm đó cũng chỉ gần như là tất cả những ngày còn lại.

-

Chỉ lạnh hơn một chút so với thông thường, - Drogo nói.

-

Phải, có chút lạnh hơn, - Ortis nhắc lại theo sau chàng. - Vả lại, cả anh,

trung úy ạ, đã có thể đi lúc ấy với họ. Chỉ cần có ý muốn thôi.

Họ ngồi trên chiếc ghế băng gỗ trên khoảnh sân cao nhất của đồn lẻ số

Bốn. Ortis đến thăm trung úy Drogo đang trực ở đấy. Càng ngày những mối
dây tình thân hữu chân chính càng thắt chặt họ hơn.

Họ ngồi trên ghế băng, quấn người trong capốt, vô tình ngó ra xa, lên

phía Bắc, đến nơi đang tụ lại những đám mây tuyết khổng lồ, không hình
thù. Gió Bắc ào đến theo từng đợt chui vào trong áo. Các đỉnh vách đá cao
bên phải và bên trái ngọn đèo đen sầm lại.

Drogo nói:

-

Tôi nghĩ ngày mai tuyết sẽ rơi ở chỗ chúng ta.

-

Hoàn toàn có thể, - vị thiếu tá đáp lại thờ ơ.

-

Phải, sẽ có tuyết, - Drogo lại nói. - Quạ cứ bay và bay hoài.

-

Chúng ta cũng có lỗi, - Ortis vẫn chìm trong một ý nghĩ không chịu lùi. -

Rốt cuộc mỗi người vẫn nhận được cái gì anh ta xứng đáng. Như Angustina
chẳng hạn, cậu ta đã sẵn sàng trả bằng cái giá đắt nhất, còn chúng ta thì
không. Có lẽ, mọi sự là chỗ đó. Có thể, ở chúng ta các đòi hỏi là quá lớn
chăng? Mà nói chung, mỗi người vẫn nhận được cái mà anh ta xứng đáng.
Chắc lẽ...

-

Thì sao nào? - Drogo hỏi. - Chúng ta thì có thể làm được gì đây?

-

Riêng tôi - không gì cả, - Ortis đáp với nụ cười. - Tôi chờ đã quá lâu, chứ

như anh...

-

Tôi - sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.