HOANG MẠC TARTA - Trang 132

chẳng đáng chú ý, chỉ sao quá trình phục vụ không bị vi phạm là được. Vẫn
chỉ là bức tường trại lính bình thường vậy thôi. Thế mà đã có lúc, vào một
ngày tháng Chín xa xưa, viên sĩ quan như bị bỏ bùa nhìn lên những bức
tường ấy: hồi đó chàng cho rằng, đằng sau chúng là một số phận khắc
nghiệt, nhưng đáng ước mong đang đợi chàng. Và dù chẳng có gì quyến rũ
trong những bức tường đó, nhưng chàng đã mấy phút đứng bất động trước
chúng, dường như đứng trước một điều kì diệu nào đấy.

Viên sĩ quan dạo thơ thẩn trên khu nhà rửa vắng ngắt; những người khác

trực ban tại các đồn lẻ, phóng ngựa trên các bãi tập lởm khởm đá, ngồi
trong các văn phòng làm việc. Không ai trong số họ có thể hiểu, chính xác
chuyện gì đang xảy ra, nhưng những khuôn mặt xung quanh không hiểu tại
sao cứ tác động tới thần kinh của tất cả mọi người, vẫn là những diện mạo
ấy, mỗi người đều bất giác nghĩ, vẫn những câu chuyện ấy, vẫn chỉ công vụ
ấy, giấy tờ ấy mà thôi. Thế mà trong lòng sục sôi những mong muốn mơ hồ:
nó muốn gì, không thể diễn đạt bằng lời, chỉ thấy rõ rằng điều đó chẳng liên
quan gì đến các bức tường trại lính, đến binh sĩ, đến âm thanh của kèn thổi.

Vậy, hãy phi đi, hỡi chú ngựa nhỏ, trên các ngả đường bình nguyên, hãy

chạy khỏi đây, trong lúc còn chưa muộn, đừng dừng lại, thậm chí là đã mệt,
hãy phi đi, trong khi chưa hiện ra những cánh đồng xanh, những cây cối,
những ngôi nhà, nhà thờ và tháp chuông thân thuộc với trái tim.

Và lúc ấy - xin vĩnh biệt, Pháo đài, ở lại đây là nguy hại, điều bí ẩn

không đến nỗi khó đoán lắm của ngươi đã bị đoán ra, bình nguyên phương
Bắc đã và vẫn sẽ là hoang mạc nguyên như thế, chẳng bao giờ kẻ thù đến từ
đó để tấn công những bức tường thảm hại này, nói chung sẽ chẳng có ai đến
thêm đâu. Vĩnh biệt, thiếu tá Ortis, người bạn thảm sầu, kẻ đã không thể
tách khỏi Pháo đài được nữa, như con ốc sên không thể tách khỏi vỏ của nó.
Nơi đây những kẻ như ông là khá nhiều: đã quá lâu các vị nhẫn nại trong
các mơ ước của mình, thời gian đã vượt qua các vị, và các vị đã không còn
có thể bắt đầu lại từ đầu được nữa.

Giovanni Drogo thì vẫn còn có thể. Chẳng có gì giữ được chàng ở lại

thêm trong Pháo đài. Giờ đây chàng xuống núi, trở lại với xã hội bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.