HOANG MẠC TARTA - Trang 136

xảy ra bất cứ chuyện gì - chính là gì tự Drogo cũng không biết nữa, nhưng
chàng tin rằng cả đống những trò thoải mái đang chờ đón chàng. Chàng
thậm chí đã bắt đầu cuộc chơi với cô gái mặc bộ đồ màu tím nhạt; đồng hồ
còn chưa điểm nửa đêm: biết đâu đấy, có thể đến lúc trời bắt đầu sáng giữa
họ sẽ nảy sinh tình cảm chàng? Nhưng ngay đấy ông chủ nhà gọi chàng, có
ý định chỉ cho chàng xem lãnh địa của mình, kéo chàng đi hết lối này sang
ngõ khác và những phòng tranh, lưu lại một lúc lâu trong phòng sách, buộc
chàng đánh giá một cách xứng đáng tất cả không trừ một thứ gì trong bộ
sưu tập vũ khí của mình, khởi chuyện về chiến lược, về những mưu mô
quân sự, kể một số chuyện tiếu lâm từ cuộc sống gia đình nhà vua; còn thời
gian cứ trôi, các kim trên đồng hồ chạy về phía trước với tốc độ khủng
khiếp. Khi cuối cùng Drogo may mắn thoát được và chàng, cháy bỏng sự
nôn nóng, quay lại phòng khánh tiết, thì hầu như các vị khách đã về hết, và
cô gái trong trang phục tím nhạt đã biến mất - rõ ràng, nàng về nhà rồi.

Drogo cố uống cho say, cười ngớ ngẩn - vô ích: thậm chí rượu không

giúp nổi chàng. Còn âm thanh của các cây vĩ cầm trở nên mỗi lúc một rời
rạc, và đã đến thời điểm âm nhạc không còn cần thiết, bởi vì đã không còn
ai nhảy nữa. Drogo phiền muộn ở trong vườn, giữa cây cối, và nghe vẳng từ
xa những âm thanh của một điệu vanx; cảm giác lễ hội dần dần bay đi, còn
bầu trời từ từ trắng dần lên - rạng đông đang đến gần.

Các vì sao đã tắt, nhưng Drogo cứ ngồi, thu mình giữa những bóng đen

của khu vườn, và dõi theo sự nảy sinh một ngày mới. Trong khi đó những
cỗ xe mạ vàng cỗ này theo sau cỗ kia rời khỏi cổng. Cuối cùng dàn nhạc đã
lặng đi: các đầy tớ đi khắp các phòng, tắt đèn. Trên cây, ngay trên đầu
Drogo, chợt vang lên tiếng chim hót ngân nga và không kìm hãm được. Bầu
trời sáng nhanh. Xung quanh đã lặng đi trong sự đợi chờ tin tưởng một ngày
đẹp trời. Bây giờ đây, chàng nghĩ, tia nắng đầu tiên sẽ chạm vào thành trì
của Pháo đài và những người lính gác bị lạnh cóng. Drogo căng tai một
cách vô vọng mong nghe thấy tiếng kèn hiệu.

Thành phố còn đang ngủ; về đến nhà, Giovanni dập cánh cửa ra vào quá

mạnh tay. Tia sáng mong manh đã lọt qua các khe hẹp cửa chớp vào các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.