HOANG MẠC TARTA - Trang 154

-

Xin đừng phật ý, thưa ngài thiếu tá, chả lẽ ngài cũng tin Matti lúc đó đã

nói sự thật?

-

Thì với tôi cũng đã từng gần như thế... - cắm mặt xuống sàn, Ortis nói bối

rối. - Tôi cũng đã mơ về đường công danh xán lạn...

Họ đứng trong một hành lang dài, và giọng họ dội lại âm vang và buồn

thảm từ các bức tường trơ trụi.

-

Tức là, không đúng là người ta cử tất cả các sĩ quan đến đây chỉ theo đề

nghị cá nhân của họ? Tất cả, cũng như tôi, bị bắt buộc ở lại đây, đúng thế
chứ?

Ortis im lặng, vạch đầu mũi gươm vào vết nứt của nền đá.

-

Còn những ai làm bộ như ở lại theo nguyện vọng chính mình, hóa ra, đã

lừa dối tôi? - Drogo cố lục vân. - Tại sao không một ai đủ can đảm nói lên
sự thật?

-

Ồ không, tôi nghĩ, mọi thứ không hoàn toàn như thế, - Ortis đáp. - Có

người thực sự ở lại theo ý nguyện của mình. Không nhiều lắm, tôi đồng ý,
nhưng dù thế...

-

Ai? xin hãy nói, đó chính là ai nào?! - Drogo buột miệng nói ra, nhưng

ngay thoáng lát sực tỉnh: - Ôi, xin lỗi, thưa ngài thiếu tá, tôi hoàn toàn
không có ý nói về ngài, đôi khi lời cứ tự buột ra...

Ortis mỉm cười.

-

Tôi cũng có nói về bản thân đâu. Nếu đã đến nước này, thì tôi cũng ở lại

đây vì nghĩa vụ!

Họ đi sát bên nhau trên hành lang qua các cửa sổ hẹp chăng lưới sắt mà

qua đó thấy rõ bãi tập hoang vắng phía trước Pháo đài, những dãy núi từ
hướng nam và đám hơi nước bốc lên như mây - hơi thở ấm của thung lũng.

-

Vậy có nghĩa là, - Drogo lên tiếng sau một quãng im lặng ngắn, - tất cả

những khát vọng này, những lời đồn đại về đội quân Tácta này... nghĩa là,
không ai tin chúng?

-

Còn hơn cả tin ấy chứ! - Ortis nói. - Đã tin. Thực sự...

Drogo lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.